Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 81
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:05
Dì Trương nhìn cô bé xinh xắn thì mừng rỡ không ngậm được miệng, ánh mắt như gà mẹ nhìn gà con: "Ăn nhanh đi Tiểu Ôn, hôm nay đừng đến muộn."
Ôn Ninh uống hết một bát cháo dưới ánh mắt hiền từ của dì Trương, còn ăn thêm nửa cái bánh. Dạ dày cô chỉ có vậy, không ăn thêm được nữa.
Dì Trương biết sức ăn của cô, thấy cô ăn xong thì đứng dậy: "Cháu chờ một chút, dì đi lấy đồ cho cháu." Nói rồi bà quay vào phòng ngủ, lấy ra vài thứ từ trong tủ, cầm ra ngoài.
"Đây, Tiểu Ôn." Dì Trương đưa đồ cho cô, "Cháu kiểm tra xem, có thiếu gì không?"
Ôn Ninh đếm lại. Giấy báo dự thi, tập ảnh nhiếp ảnh, báo và tạp chí có đăng bài của cô, và cả văn phòng phẩm. Mọi thứ đều đầy đủ. Ôn Ninh cười ngọt ngào: "Đầy đủ cả rồi, cảm ơn dì ạ."
Dì Trương vẻ mặt hiền từ: "Không có gì, cố gắng thi nhé, đi nhanh đi!"
"Vâng, vâng!" Ôn Ninh cất tất cả đồ vào túi xách, vẫy tay chào dì Trương rồi quay người ra cửa.
Đi đến ngoài đại viện, Ôn Ninh mới mở túi xách, nhìn hai tờ giấy báo dự thi trong tay. Một tờ là dì Trương vừa đưa cho, còn nguyên vẹn. Một tờ là tờ để trong túi từ tối qua, tên địa điểm thi đã bị bôi đen. Nếu cầm tờ giấy này, cô sẽ không thể vào được cổng đoàn văn công. Đợi đến khi lãnh đạo đi làm lúc 9 giờ để xác minh thân phận, thì đã muộn giờ thi từ lâu rồi.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, tờ giấy bị bôi đen đó không có con dấu, hoàn toàn vô dụng. Đó là tờ giấy cô cố tình làm giả để đánh lạc hướng kẻ gian.
Trong mắt Ôn Ninh lóe lên một tia mỉa mai. Xem ra Diệp Xảo và Chu Di một kẻ tung một kẻ hứng, đã cấu kết với nhau. May mà cô đã sắp xếp trước, không để hai người đó thành công.
Ôn Ninh đeo túi xách, đi về phía đoàn văn công. Bây giờ mới 7 giờ rưỡi sáng, hầu hết mọi người mới thức dậy, trên đường chỉ lác đác vài người đi bộ, thỉnh thoảng có chiếc xe đạp 28 Đại Giang hoặc xe buýt chạy qua.
Con đường đến đoàn văn công nằm trên tuyến đường chính, đi qua cả tòa nhà văn phòng không quân, đại viện lục quân và đại viện hải quân, nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Sẽ không ai dám làm chuyện gì trên con đường này.
Ôn Ninh đi rất thảnh thơi, đeo chiếc túi nhỏ, hai tay đung đưa nhẹ nhàng, vòng eo lắc lư, dáng người đẹp vô cùng.
Quẹo một khúc cua nữa, phía trước không xa chính là cổng đoàn văn công. Ôn Ninh đang chuẩn bị rẽ phải thì bỗng nhiên một chiếc xe đạp 28 Đại Giang từ khúc cua lao tới với tốc độ cao, "rầm" một tiếng, va vào cô.
Mặc dù cô đã nhanh mắt nhanh tay né tránh, cả người vẫn bị chiếc xe tông mạnh xuống đất. Bánh xe ngay lập tức cán qua cổ tay cô.
Ôn Ninh kêu lên một tiếng đau đớn. Chiếc xe đạp 28 Đại Giang cuối cùng cũng dừng lại. Người lái xe không thèm liếc nhìn cô một cái, trong cơn hoảng loạn, ném lại một câu "Xin lỗi" rồi dựng xe, đạp chân chạy thật nhanh.
Ôn Ninh cũng không nhìn thấy mặt người gây tai nạn.
Tay cô đau quá, cả người cũng đau quá, Ôn Ninh suýt khóc. Cô cử động cổ tay bị bánh xe cán qua, đau nhói như kim châm, nhưng may mắn là cổ tay trái, tay phải vẫn có thể viết được.
Nghĩ đến còn phải đi thi, Ôn Ninh cắn răng, chịu đựng cơn đau khắp người, cố gắng bò dậy. Cô thử bước một bước về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức nhăn lại. Cô cúi đầu vén ống quần lên xem, bắp chân trắng nõn đã bầm tím một mảng. Hóa ra đi lại đau như vậy là vì thế.
Nhưng không còn cách nào khác, thời đại này chưa có taxi, xe buýt lại khó đợi, chỉ có thể đi bằng đôi chân. Ôn Ninh hít một hơi, mím chặt môi, chịu đau tiếp tục đi về phía trước.
Bên cạnh cô không biết từ lúc nào bỗng vang lên tiếng động cơ ô tô. Cô theo bản năng quay đầu lại, một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh đang dừng lại bên cạnh cô.
"Lên xe."
Giọng nói trầm thấp. Cửa sổ xe hé nửa, lộ ra khuôn mặt cứng rắn, kiên nghị của người đàn ông.
Ôn Ninh không ngờ lại gặp Lục Tiến Dương vào sáng sớm như thế này. Bốn mắt nhìn nhau. Vẻ đau đớn khiến cô cau mày, nhưng giờ phút này trong mắt cô lại ánh lên sự ngạc nhiên.
“Lên xe đi.”
Giọng Lục Tiến Dương lạnh lùng nhưng pha chút khàn khàn và mệt mỏi.
Do dự một giây, Ôn Ninh kéo cửa xe rồi ngồi vào.
Khi cô kéo cửa xe, khóe môi căng chặt của Lục Tiến Dương chợt giãn ra. Anh ngay lập tức nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào.”
Theo bản năng, Ôn Ninh đưa tay kéo dây an toàn bên cạnh. Tay trái của cô bị thương nên chỉ có thể dùng tay phải. Nhưng cơ thể vừa bị va chạm, toàn thân đau nhức như rời ra từng mảnh. Động tác kéo dây vốn dĩ rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lại chạm vào vết thương, khiến cô khẽ "tê" một tiếng, đôi lông mày nhíu lại càng chặt hơn.