Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 814
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:31
Phiên ngoại bốn
Sáng hôm sau, Lục Chấn Quốc tinh thần phấn chấn ra cửa đi làm.
Tình cờ ông gặp chú Vương cùng đơn vị ở khu quân đội. Nhìn thấy chú Vương, Lục Chấn Quốc lập tức nhớ lại cảnh sáng nay lúc ông ra khỏi nhà, bé Niệm An đã múa may bàn tay nhỏ xíu đòi ông bế.
Chú Vương chủ động chào hỏi: “Chào buổi sáng lão Lục! Nghe nói con trai và con dâu ông đã về, chúc mừng ông nhé, cuối cùng cả nhà cũng được đoàn tụ.”
“Ừ,” Lục Chấn Quốc gật đầu với vẻ mặt đầy vẻ u sầu, “Cháu gái nhà ông đúng là ngoan thật.”
Chú Vương quả thực có một đứa cháu gái, chỉ lớn hơn Tiểu Niệm An hai tháng.
Nhắc đến cháu gái nhỏ, chú Vương khoe khoang: “Ối, cháu gái nhà tôi thông minh lắm! Về đến nhà là nó cứ chui vào lòng tôi, chẳng khóc quấy, ngoan cực kỳ. Hơn nữa, nó ăn uống tốt lắm, trẻ con khi bé toàn phải người lớn chạy theo đút cho ăn, còn cháu gái nhà tôi, đưa bình sữa đến miệng là nó tu từng ngụm từng ngụm, lớn lên khỏe mạnh, thịt tròn vo, đáng yêu miễn bàn!”
Chú Vương ca ngợi cháu gái mình thao thao bất tuyệt như nước sông Hoàng Hà. Tất nhiên là ông chỉ kể những điều tốt đẹp, còn chuyện bé hay đầy hơi, khóc quấy, nửa đêm không ngủ đòi bế đi vòng vòng thì ông chẳng nhắc đến một chút nào.
Tình hình tương tác của Lục Chấn Quốc với Tiểu Niệm An ngày hôm qua y hệt những gì chú Vương kể, vì thế ông không hề nghi ngờ, gật đầu nói: “Cháu gái nhà ông đúng là dễ nuôi.”
Đúng lúc này, một lãnh đạo khác ở khu quân đội là chú Trương cũng đến.
Chú Trương từng gặp cháu gái nhà chú Vương, nên mở lời liền khen: “Lão Lục, tôi nói ông nghe, cháu gái nhà lão Vương thông minh lắm! Mắt nó sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết lớn lên học giỏi. Lần trước tôi gặp ở khu gia đình, ha, cục cưng bé tí ấy bò lên người tôi, còn múa tay chào hỏi, chọc một cái là cười, thông minh lắm.”
Chú Vương nghe có người khen cháu gái mình thì vô cùng tự hào, hất cằm về phía Lục Chấn Quốc: “Thấy chưa? Tôi nói ông nghe lão Lục, có một cô cháu gái nhỏ trong nhà, niềm vui biết bao nhiêu.”
“Mà này, con trai ông Tiến Dương và Ôn Ninh tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên có con rồi đấy, sinh cho ông một cô cháu gái đáng yêu thì ông cũng chẳng cần phải ghen tị với tôi nữa.”
Lục Chấn Quốc bĩu môi: “Bọn trẻ có sắp xếp của riêng chúng nó, tôi cũng không quản. Nhưng trong nhà không có trẻ con cũng tốt, tôi thích yên tĩnh.”
Miệng nói thế, nhưng trong lòng Lục Chấn Quốc lại chua chát vô cùng, ghen tị không tả nổi. Ông nghĩ tối nay về nhà phải tìm cách bóng gió giục con trai và con dâu sớm sinh một đứa bé.
“Này lão Trương, cháu gái nhà ông cũng đáng yêu lắm, hè này có về không?” Chú Vương quay sang hỏi chú Trương, nhà chú Trương cũng có một cô cháu gái vài tuổi.
Chú Trương nhắc đến cháu gái mình cũng cười hiền từ: “Tất nhiên là về rồi, ở đây cả mùa hè, vợ tôi đã dọn dẹp phòng trẻ con đâu vào đấy rồi.”
Hai người bắt đầu trò chuyện về cháu gái của mình, Lục Chấn Quốc cảm thấy hụt hẫng vô cùng, ông xụ mặt tìm cớ quay về văn phòng.
Lục Tiến Dương đến căn cứ không quân báo danh, còn Ôn Ninh thì đến chỗ Ninh Tuyết Cầm.
Căn cứ không quân với những bồn hoa, bãi cỏ và cả những dãy nhà vẫn giống hệt ba năm trước, không có gì thay đổi.
Lục Tiến Dương quen đường quen lối đi đến văn phòng chính ủy, gõ cửa bước vào, nhưng Trương chính ủy không có ở đó, cán sự nói ông ấy đã xin nghỉ.
Vừa lúc Lục Tiến Dương bước ra khỏi văn phòng, cán sự liền gọi điện cho Trương chính ủy: “Lãnh đạo, Lục đội đi rồi.”
Trương chính ủy ở đầu dây bên kia lau mồ hôi. Ôi mẹ ơi, xong đời rồi!
Theo lý mà nói, với mối quan hệ thân thiết giữa ông và nhà họ Lục, ông nên đến thăm Lục Tiến Dương từ hôm qua.
Nhưng ông chợt nghĩ đến chuyện Lục Tiến Dương đã nhờ ông trước khi đi làm nhiệm vụ: nhờ ông chăm sóc Ôn Ninh.
Thế mà kết quả thì sao?
Tin tức Lục Tiến Dương “hy sinh” mới về không lâu, Ôn Ninh đã ra nước ngoài. Nửa năm sau, nghe nói cô ấy đã có bạn trai ở nước ngoài.
Những tin tức này Trương chính ủy đều nghe được từ Tần Lan, ông chột dạ không dám hỏi thêm, càng không dám điều tra rõ hơn.
Suốt ba năm qua, Trương chính ủy giày vò vô cùng!
Mỗi khi nghĩ đến việc mình đã “làm mất” vợ Lục Tiến Dương, ông lại ăn không ngon ngủ không yên.
Lúc thì ông hối hận vì đã để Lục Tiến Dương đi làm nhiệm vụ.
Lúc thì ông áy náy vì đã không giữ đúng lời hứa, không thể giúp Lục Tiến Dương trông chừng vợ. Ai mà ngờ Ôn Ninh lại có tính cách mạnh mẽ như vậy, tin tức Lục Tiến Dương hy sinh mới về có hai ngày, con bé đã bỏ đi rồi.
Lúc thì ông lại thấy chột dạ, nhỡ đâu Lục Tiến Dương trở về tìm vợ, ông phải làm sao đây?
“Thằng nhóc này mà biết vợ nó bỏ đi theo người khác, trời ơi…”
Trương chính ủy biết Lục Tiến Dương yêu chiều Ôn Ninh đến mức nào. Ông không dám tưởng tượng Lục Tiến Dương sẽ làm ra chuyện gì, thậm chí có thể xông vào lật tung cả văn phòng của ông lên.
Thế nên, hôm nay ông dứt khoát xin nghỉ, không dám đến cơ quan.
Thế nhưng tránh được ngày mùng một thì không thể tránh được ngày rằm, lẽ nào ông trốn Lục Tiến Dương cả đời?
Ôi, Trương chính ủy thực sự sầu não đến phát điên!
Trương chính ủy không có ở đó, nhưng Tôn Trường Chinh thì có.
“Lục đội! Cuối cùng cũng chờ được cậu trở về!”
Vừa thấy Lục Tiến Dương, Tôn Trường Chinh liền chạy tới, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy anh, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Cậu làm nhiệm vụ mà chẳng thèm báo cho tôi một tiếng, tôi cứ tưởng thật là cậu ‘chết’ ở Nam Dương rồi chứ! Cậu biết không, khi nghe tin cậu ‘hy sinh’, tôi đã khóc ròng rã cả tuần! Tuần đó tôi ăn không ngon ngủ không yên, thiếu chút nữa là theo cậu luôn rồi!”
Trán Lục Tiến Dương nổi lên ba vạch đen, anh đẩy Tôn Trường Chinh ra. Cả người đàn ông to lớn thế này mà sao lại giống Lục Diệu, cứ thấy anh là lại lao vào ôm.
Tôn Trường Chinh ngượng ngùng rụt tay lại: “Ôi chao, Lục đội, tôi xúc động quá mà! Ba năm không gặp, chẳng lẽ không cho tôi nhớ cậu à?”
Hôm qua, khi nghe tổ chức công bố tin Lục Tiến Dương không chết, chỉ là ra nước ngoài làm nhiệm vụ, cậu đã xúc động đến mức suýt chạy ngay đến nhà họ Lục tìm anh. Nếu không phải ba cậu ngăn lại, nói rằng người ta vừa về nhà chắc chắn muốn đoàn tụ với người thân, thì chắc chắn cậu đã đến ngay hôm qua rồi.