Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 817
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:31
Hôm nay đúng lúc có thời gian rảnh, Ôn Ninh liền dẫn Ninh Tuyết Cầm đến nhà họ Lục để thăm bé Niệm An. Trước khi đi, Ninh Tuyết Cầm còn ghé vào cửa hàng ngoại thương, mua rất nhiều đồ chơi và quần áo cho Niệm An, còn vào tiệm vàng mua một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng, cùng hai chiếc vòng tay nhỏ xinh.
“Mẹ, Niệm An mới có bốn tháng, mẹ mua nhiều thứ này làm gì vậy ạ.” Ôn Ninh không muốn Ninh Tuyết Cầm tốn kém.
Ninh Tuyết Cầm gạt đi: “Đó là tấm lòng của bà ngoại này, con đừng bận tâm, tiền của mẹ là để tiêu cho cháu ngoại của mẹ đấy.”
Ôn Ninh nói không lại, đành thôi.
Tại nhà họ Lục.
Bé Niệm An là một thiên thần nhỏ chăng?
Vừa nhìn thấy Ninh Tuyết Cầm, Niệm An đã mừng rỡ vô cùng, vừa cười vừa vẫy tay, làm tan chảy trái tim của Ninh Tuyết Cầm.
Ninh Tuyết Cầm không muốn về nhà, ở lại chơi với Niệm An cả một buổi chiều, cho đến tận giờ ăn cơm thì Tần Lan mới về.
Tần Lan về nhà, việc đầu tiên là rửa tay để bế cháu ngoại: “Bảo bối nhỏ của bà nội, xem bà nội mua gì hay ho cho cháu này?”
Trong tay Tần Lan là một túi lớn, toàn là đồ chơi nhập khẩu, sữa bột và những bộ quần áo xinh xắn vừa mới mua ở cửa hàng bách hóa. Bà đã mua đủ từ đồ cho bé bốn tháng tuổi đến hai tuổi – mười mấy chiếc váy xinh xắn, năm đôi giày da nhỏ. Cả phòng khách ngập tràn quà cáp.
Niệm An đang cầm chiếc khóa trường mệnh Ninh Tuyết Cầm mua cho, Tần Lan vừa nhìn thấy đã nói: “Ôi, bà ngoại mua khóa vàng cho cháu à?”
Thế là lòng bà nhen nhóm cảm giác thua kém vì nghĩ đồ chơi mình mua không bằng. Tần Lan không chịu thua: “Bà nội cũng mua khóa vàng cho cháu đấy, nhưng là phải đặt làm riêng, phải một tuần nữa mới lấy được!”
Đợi tuần sau, Niệm An sẽ thấy chiếc khóa vàng của bà nội nặng hơn của bà ngoại, không chỉ có khóa mà còn có chìa khóa, thậm chí là con giáp bằng vàng ròng của bé nữa. Ôi, cái tính hiếu thắng c.h.ế.t tiệt này!
Sau Tần Lan, Lục Diệu cũng về đến nhà: “Niệm An nhỏ, xem chú hai mua gì hay cho cháu đây?”
Lục Diệu cũng đặt một túi lớn lên bàn.
Thím Trương cảm thán: “Cái cửa hàng bách hóa chắc sắp bị mấy người mua sạch rồi sao?”
Lục Diệu nhìn đống đồ chơi, váy vóc, giày da, sữa bột trên bàn, cười nói: “Đúng thế rồi! Cháu còn đang thắc mắc sao hôm nay đi mua đồ, cái gì cũng hết hàng, hóa ra là bị người nhà mình mua về cả rồi.”
Vừa dứt lời, Lục Chấn Quốc lại xách theo một đống đồ vào.
Câu đầu tiên ông nói khi bước vào cửa cũng giống hệt mấy người trước: “Niệm An nhỏ, ông nội về rồi đây, xem ông nội mua gì hay ho cho cháu này?”
Lục Chấn Quốc đặt mấy món đồ chơi ô tô, máy bay mô hình lên bàn. Tần Lan liếc một cái, cằn nhằn: “Con gái nhà người ta, ông mua toàn đồ chơi con trai làm gì?”
Lục Chấn Quốc bất lực thở dài: “Ban đầu tôi định mua đồ con gái, nào ngờ đến cửa hàng thì thấy chẳng còn gì, chỉ còn lại mấy thứ này, nên tôi mua đại về. Ai quy định con gái thì không được chơi ô tô với máy bay chứ? Lỡ Niệm An nhà chúng ta thích thì sao? Có đúng không Niệm An?”
Lục Chấn Quốc hỏi Niệm An, cô bé như thể hiểu được, vẫy tay, bi bô ê a, có vẻ đồng tình với lời ông nội nói.
Tần Lan không phục, bĩu môi: “Niệm An thích chiếc váy bà nội mua đúng không nào?”
Niệm An lại cười với bà nội.
Tần Lan đắc chí, quay sang Lục Chấn Quốc hất cằm, rồi lại buông một lời chua chát: “Chà, mua nhiều đồ như vậy, mà có phải cháu gái ruột đâu, mua để làm gì cơ chứ.”
Bà đã nói chuyện với Ninh Tuyết Cầm và dặn dò bà ấy không được lỡ lời chuyện Niệm An là con gái của Ôn Ninh.
Lục Chấn Quốc không chịu thua: “Thì bà cũng mua đấy thôi.”
Tần Lan: “Tôi vui, ông quản được sao!”
Niệm An như hiểu được cuộc đấu khẩu của ông bà nội, bật cười khanh khách. Những người khác cũng bật cười theo, chỉ có Lục Chấn Quốc là mặt mày đỏ tía tai, cứ mỗi lần nghĩ lại thì lại tức, sao Niệm An không phải là cháu ruột của mình chứ, đúng là tức c.h.ế.t đi được!
Cả nhà đều quây quần bên Niệm An, đến nỗi Ôn Ninh còn không có cơ hội lại gần ôm con.
Niệm An cũng không quấn lấy Ôn Ninh, vì bé lúc nào cũng vui vẻ, có nhiều người yêu thương như vậy – ông nội, bà nội, thím Trương, bà ngoại, cả chú hai nữa. Bé cảm thấy mình thật hạnh phúc, giống như một nàng công chúa nhỏ được mọi người bao bọc.
Ông nội đọc báo cho bé nghe, bà nội hát ru, bà Trương vỗ lưng dỗ bé ngủ, chú hai kể chuyện, còn bế bé bay lượn như chơi “máy bay nhỏ”.
Dù ba mẹ đang sống trong thế giới riêng, chẳng có thời gian ngó ngàng đến bé. Nhưng thật ra, bé cũng chẳng có thời gian mà nhớ đến ba mẹ đâu.