Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 88

Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:05

Nghe câu trả lời này, tim Tần Lan đập loạn xạ. Trước đây, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, con trai bà thường được nghỉ 2-3 ngày và tranh thủ về nhà. Lần này cũng nói về nhà, nhưng điều kỳ lạ là, cách đây không lâu, anh còn không muốn về nhà, bảo là Ôn Ninh đến nhà với mục đích không rõ ràng và không muốn sống chung. Vậy mà sau lần về nhà trước gặp Ôn Ninh, giờ anh lại trở về như bình thường, thậm chí hôm nay còn đưa Ôn Ninh đến bệnh viện, lại còn mua bánh bao cho cô.

Vốn hiểu rõ tính con trai mình, Tần Lan nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ tò mò. Bà kéo tay áo con trai, hỏi: “Tiến Dương, con thấy Tiểu Ôn thế nào?”

“Thế nào là thế nào?” Lục Tiến Dương hỏi lại.

Tần Lan thẳng thắn: “Thì nếu để làm người yêu, con thấy sao?”

Tần Lan hỏi một cách trực diện, vừa hỏi vừa lén lút đánh giá vẻ mặt con trai. Thấy anh không có chút d.a.o động nào, bà không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ bà đã hiểu lầm? Con trai bà không có ý gì với Ôn Ninh ư?

Đang mải suy nghĩ, họ đã đến phòng y dược.

“Bác sĩ Tần.” Cô y tá trong phòng y dược chào Tần Lan. Nhìn thấy Lục Tiến Dương đứng bên cạnh, cô y tá lộ rõ vẻ e thẹn, tay không biết phải để đâu cho phải.

Tần Lan có hai người con trai cao to, đẹp trai, cả bệnh viện đều biết, và nhiều bác sĩ, y tá đã từng gặp. Cô y tá ở phòng y dược này cũng vậy.

Lục Tiến Dương vẫn lạnh lùng, ánh mắt không hề thay đổi. Anh quay sang hỏi Tần Lan: “Mẹ cần lấy thuốc gì?”

Bị cắt ngang, lại có người ngoài, Tần Lan đành phải đọc tên thuốc cho cô y tá. Cô y tá vào kho lấy thuốc.

Tần Lan không cam lòng, liếc nhìn con trai: “Mẹ đang hỏi con đấy, con thấy Tiểu Ôn thế nào?”

Yết hầu Lục Tiến Dương khẽ động. Anh mím môi, đang định trả lời thì cô y tá mang thuốc ra. “Bác sĩ Tần, thuốc của bà đây.”

Tần Lan nhận thuốc, cười nói: “Cảm ơn cô. Hôm nay tôi vội quá. Lát về tôi sẽ làm giấy lĩnh thuốc, sau đó sẽ thanh toán phí cho cô sau.”

Cô y tá xua tay, gương mặt vẫn ửng hồng: “Không sao đâu ạ, không gấp.”

Lấy xong thuốc, Tần Lan và Lục Tiến Dương quay trở lại. Suốt dọc đường, liên tục có các bác sĩ và y tá chào hỏi Tần Lan, khiến bà không tìm được cơ hội để hỏi tiếp câu hỏi ban nãy.

Đến lúc chuẩn bị xuống tầng, bà lại bị viện trưởng gọi lại, nói có việc cần. Bà đành đưa thuốc cho con trai: “Tiến Dương, vậy con xuống tìm Tiểu Ôn trước đi. Nhớ nói với cô ấy, thuốc này bôi ngày một lần thôi.”

“Dạ.” Lục Tiến Dương cầm thuốc đi.

Trong khi đó, Ôn Ninh đẩy xe lăn đến góc cầu thang, ngồi đó ăn bánh bao ngon lành. Cái bánh bao nhân thịt thơm phức, béo ngậy, đi cùng vỏ bánh mềm xốp, cắn một miếng vào là thơm lừng cả lưỡi.

Ăn xong một cái, Ôn Ninh đang định ăn cái thứ hai thì ngước mắt lên và thấy một người quen. Một người quen ảnh hưởng đến khẩu vị.

Ôn Ninh chưa kịp quay đi, thì đối phương đã lên tiếng trước: “Này, không phải đây là em gái Ôn sao? Mới một ngày không gặp mà đã phải ngồi xe lăn rồi à? Không lẽ chân bị gãy rồi à?”

Chu Di tiến đến trước mặt xe lăn, khoanh tay trước ngực, nhìn Ôn Ninh với vẻ hả hê.

Ôn Ninh nhét bánh bao vào lại túi giấy dầu, gương mặt lạnh như băng: “Đây không phải chị Chu Di sao? Thật trùng hợp, chị đến bệnh viện để khám đầu óc hay là bệnh điên của chị lại tái phát rồi?”

“Mày!” Chu Di giận đến mức đưa tay chỉ vào Ôn Ninh, nhưng rồi nghĩ ra điều gì đó, cô ta liền thay đổi sắc mặt. Từ giận dữ chuyển sang chế giễu, cô ta hừ lạnh, cằm hất cao: “Hỏa khí lớn vậy, có phải là sáng nay thi không tốt không?”

Nghe vậy, Ôn Ninh khẽ sững người. Cô không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Chu Di.

Chu Di chưa kịp liên lạc với cô ruột Chu Phương nên không biết Ôn Ninh có tham gia kỳ thi hay không. Giờ thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, Chu Di cho rằng mình đã nói trúng tim đen. Thông báo tuyển dụng có ghi rõ, nếu đến muộn hoặc vắng mặt sẽ bị coi là từ bỏ kỳ thi. Nghĩ đến đây, Chu Di không nhịn được, che miệng cười khẽ:

“Tao đã bảo rồi mà, đừng nói trước quá nhiều, chẳng có chuyện gì là chắc chắn cả. Giờ thì hay rồi, hôm qua còn tự tin tuyên bố chức vụ ở Ban Tuyên truyền chắc chắn là của mày, hôm nay đã không thể đi thi rồi. Ha ha, mạnh mồm quá không sợ sái quai hàm à!”

Nghe đến đây, Ôn Ninh còn gì mà không hiểu: “Sáng nay quả nhiên là chị đã sai người đ.â.m em.”

Chu Di không hề che giấu việc mình làm, ngược lại còn khiêu khích: “Mày có bằng chứng không? Tự mày đi đứng không cẩn thận thì trách ai?”

Ôn Ninh cười khẩy, cũng khiêu khích nhìn lại cô ta: “Sao, dám làm mà không dám nhận à? Cứ tưởng chị không sợ ai, hóa ra vẫn có người phải sợ. Có phải sợ nhà họ Lục biết chuyện rồi quay lại tính sổ không?”

Ôn Ninh cố tình khiêu khích. Chu Di quả nhiên biến sắc mặt, cô ta liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai, lập tức trừng mắt với Ôn Ninh, đe dọa: “Tao khuyên mày sau này ở khu nhà này nên biết điều mà sống, không thì lần sau sẽ không chỉ đơn giản là bị gãy chân đâu.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.