Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 105: Vinh Đại Lão Không Phải Đàn Bà Thì Cũng Là Thái Giám
Cập nhật lúc: 04/09/2025 09:08
Thím Phương vừa làm đồ khâu vừa hùa theo: "Đúng vậy, con nữ đặc vụ đó nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì!"
Ninh Viên suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra: "Các bác nói nữ đặc vụ là... Tần Hồng Tinh?"
"Kệ cô ta tên gì, mặc đồ yêu điệu như đặc vụ chó má trong phim, thím bảo cho mà biết, phải coi chừng đàn ông của mình, hồi đó thím về nhà ngoại một chuyến, đã có đứa vô liêm sỉ đến ve vãn ông nhà chú..."
Thím Phương lấy kim chải qua mái tóc, nghiêm túc nói.
"Khục khục khục! Bà già nói cái gì thế!" Lão bí thư đỏ mặt, cao giọng lên gõ cái điếu cày.
Thím Phương liếc ông một cái: "Hừ, đàn ông con trai mà, đều thích ăn bát này ngó bát kia."
Ninh Viên muốn cười nhưng lại nhịn được: "Cô ấy là vị hôn thê cũ của Vinh Chiêu Nam, không phải đặc vụ đâu, với lại Vinh Chiêu Nam cũng không thích cô ta!"
Tính cách xu nịnh kẻ mạnh khinh thường kẻ yếu của Tần Hồng Tinh rất khó khiến người khác yêu thích.
Mãn Hoa nhíu mày: "Muội muội, gái đuổi trai cách tầm màn sương, cô đừng chủ quan, chị thấy cô có dịp nên đón Vinh đại phu lên huyện, cứ nói là..."
Cô dừng lại, liếc trộm chồng mình, rồi khẽ nói: "Cứ nói là anh ấy lên huyện giặt quần áo nấu cơm cho cô, chăm sóc cô ôn thi."
Mấy người đàn ông trong nhà nhìn nhau, cái này... chẳng khác nào bảo Vinh đại phu ở nhà ăn cơm mềm.
Là đàn ông đàng hoàng thì ai chịu nổi chứ?
Hoa Tử ho một tiếng: "Mãn Hoa, chuyện này Vinh đại phu không đồng ý đâu... Trai tốt nhà nào lại đi giặt quần áo nấu cơm cho vợ."
Mãn Hoa lẩm bẩm: "Thế thì làm sao, Tiểu Ninh kiếm tiền giỏi hơn hắn, có chủ kiến hơn hắn, lại còn phải ôn thi, chẳng lẽ không cần người chăm sóc sao, không lẽ lại bắt Tiểu Ninh vừa kiếm tiền bên ngoài vừa phải hầu hạ hắn ở nhà?"
Cô ta hừ một tiếng: "Thế này cũng là ăn cơm mềm đó thôi, lại còn là ăn cơm mềm theo kiểu cứng đầu!"
Lời nói này quá có lý, ngay cả Thím Phương cũng vô thức gật đầu, cả nhà đàn ông đều im lặng.
Cuối cùng lão bí thư ho một tiếng: "Khà, tôi thấy vậy đi, lúc đó tôi lên đội tìm cách xin thêm giấy giới thiệu, để Vinh đại phu lên huyện thành chăm sóc Tiểu Ninh..."
Ông dừng lại, nhả khói: "Câu đó gọi là gì nhỉ, ừ, nữ nhi có thể chống nửa bầu trời, lúc đó Tiểu Ninh thi đỗ đại học tốt, vẻ vang tổ tông, huân chương quân công cũng có một nửa của Vinh đại phu mà!"
Việc Tiểu Ninh vào thành phố học là chuyện tốt cho thôn, bởi vì mối quan hệ buôn bán nông sản núi với huyện là do một mình Tiểu Ninh dựng nên.
Có cô ấy ở trong thành tiếp ứng cho Mãn Hoa và Hoa Tử, việc buôn bán nông sản núi của thôn mới ngày càng thuận lợi.
Còn Vinh đại phu, có thể chăm sóc Tiểu Ninh giỏi giang như vậy cũng là vinh dự của hắn.
Thím Phương vẫn không yên tâm: "Nhỡ Vinh đại phu lên thành phố không muốn hầu hạ Tiểu Ninh thì sao? Hoặc theo con đặc vụ chó má đó chạy về Bắc Kinh thì sao, lên huyện thành rồi, bên đây chúng ta quản không tới nữa rồi?"
Lão bí thư hừ một tiếng: "Hắn mà không biết điều hoặc nhất định về Bắc Kinh, lẽ nào thôn ta không có trai tốt? Lấy Tiểu Ninh giỏi giang như vậy, có ly hôn cũng không sợ, mười thôn tám làng tổng có trai tốt hợp với Tiểu Ninh!"
Mọi người nhìn nhau, gì chứ, lại làm đến mức khuyến khích Ninh Viên ly hôn sao?
Nhưng mà...
Phát ngôn của lão bí thư cũng không phải quá chấn động, chuyện nam thanh niên trí thức về thành phố bỏ vợ nông thôn ở công xã cũng không ít.
Vợ nông thôn cũng không ít người tái giá, bởi vì ở nông thôn, trong nhà tốt nhất vẫn nên có đàn ông làm việc nặng.
Lấy cô gái vừa có bản lĩnh vừa có phúc khí như Tiểu Ninh, dù có ly hôn, ông cũng có thể mai mối cho Tiểu Ninh gã trai tốt!
Vì lợi ích của gia đình và dân làng, ông làm bí thư thế nào cũng phải bảo vệ quyền lợi của Tiểu Ninh!
Ngay cả Hoa Tử thật thà nhất cũng ho một tiếng: "Con thấy bố nói đúng, tiểu muội Ninh Viên, cô đừng lo."
Ninh Viên ở một bên lặng lẽ chống cằm, cảm thán –
Thôi được, số phận bị cả nhà trong thôn vui vẻ quyết định rồi: Vinh đại lão không ngoan ngoãn trở thành ông chồng nội trợ thì sẽ bị ly hôn.
Mọi người đều mặc định không cần hỏi ý kiến của anh ta.
Ninh Viên rất ngậm ngùi –
Quả nhiên, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng là chân lý bất di bất dịch, thời nào cũng vậy.
Tập thể cũng được, gia đình cũng được, hình như người không kiếm tiền thì không có quyền phát biểu ý kiến.
Đây là công bằng hay không công bằng?
Ối dào, tạm thời chưa thành đại lão, Vinh tiểu ca ca thật là đáng thương...
...
Lúc này, một Vinh tiểu ca ca "thật là đáng thương" đang vui vẻ xách một túi đồ đi về thôn.
Vương tam di và một đám phụ nữ trong thôn đang dắt trâu vác cuốc đi ngang qua, đột nhiên nhổ nước bọt với vẻ chán ghét –
"Đồ mặt trắng, ngày ngày trốn trong nhà làm kẻ lười nhác, lang thang khắp nơi không kiếm công điểm, Ninh Viên con mụ hung dữ kia sớm muộn gì cũng đội cho mười cái nón xanh."
Hai vợ chồng nhà Ninh Viên đều đáng ghét, từ khi khôi phục công tác, gã mặt trắng nhà Ninh Viên thường xuyên chạy lên huyện, chuồng trâu cũng trở thành nơi mọi người phải thay phiên nhau đi làm, rõ ràng trước đây là việc của hắn!
Lời Vương tam di nói thật khó nghe, khiến đám phụ nữ nhìn nhau.
Dân làng đều biết bà ta có thù với Ninh Viên, ngoài chuyện chia thịt lợn rừng, lần trước còn vì miệng lưỡi bẩn thỉu vu khống Ninh Viên có quan hệ bất chính với cán bộ thành phố, bị Ninh Viên tát sưng mồm.
Mất hơn một tuần mới khỏi!
Nhưng Vương tam di là người trong thôn, Vinh Chiêu Nam tính là người ngoài, với lại từ khi hắn không đeo kính để mái rủ xuống, mới phát hiện hắn là gã mặt trắng, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn tất cả các cô gái trong mấy thôn của công xã.
Phụ nữ phần nhiều đều coi thường hắn, không ai lên tiếng giúp hắn.
Thêm nữa mỗi lần có chuyện đều là Ninh Viên một mình một nữ nhân ra mặt đơn phương, hắn trốn phía sau, đ** ra dáng một người đàn ông chân chính!
Bị mắng khi đi đường khiến mặt Vinh Chiêu Nam tối sầm, lạnh lùng liếc Vương tam di và những người khác.
Một luồng khí tức lạnh lẽo ngay lập tức khiến đám phụ nữ đều cứng người, lúc này mới chú ý Vinh Chiêu Nam rất cao, vô danh một áp lực đối diện ập tới.
Vinh Chiêu Nam thản nhiên quay người bỏ đi, hắn không có hứng thú so đo với một đám nhà quê.
"Đồ mặt trắng, trợn cái gì, trông như yêu tinh trong sách vậy, tao xem đồ trong quần của mày nhỏ đến mức không dám cho người khác xem, hừ, e rằng không phải đàn bà thì cũng là thái giám!"
Vương tam di cũng giật mình, sau khi hoàn hồn, ỷ vào tuổi tác, chửi bậy đủ thứ.
Thậm chí nhảy lên dùng xẻng hất phân trâu ném về phía lưng Vinh Chiêu Nam.
Bà ta không làm gì được Ninh Viên con mụ lẳng lơ kia, lẽ nào còn không bắt nạt được Vinh Chiêu Nam cái thằng nhút nhát này sao?!