Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 420

Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:07

Ninh Viên nhìn Diệp Viễn, không biết anh ta đang nói gì với Vinh Cẩm Thiêm.

Vinh Chiêu Namcòn nói thêm gì đó, sau đó xua tay, nhét chìa khóa xe vào tay Diệp Viễn, đẩy anh ta lên xe.

Sau đó, anh quay người đi vào nhà họ Trần.

Diệp Viễn nhìn anh đi vào nhà họ Trần thì khởi động xe rời đi.

Ninh Viên lau tóc nhìn Diệp Viễn lái xe đi, Vinh Chiêu Namcũng không lên tầng luôn mà đứng trong sân châm một điếu thuốc.

Cô biết anh chỉ khi anh phiền muộn hoặc có chủ ý “xấu” mới hút thuốc, và anh sẽ không bao giờ hút quá ba hơi.

Nhưng là…

Lần này Vinh Chiêu Namdựa vào gốc cây hút xong một điếu thuốc, mới rụi điếu thuốc.

Cô lặng lẽ thở dài, nhưng Vinh Chiêu Namvẫn nhanh nhạy cảm nhận được.

Anh ngẩng đầu nhìn Ninh Viên.

Ninh Viên cúi đầu nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Đôi mắt của Vinh Chiêu Namhiện lên vẻ khó hiểu, nhưng Ninh Viên nhẹ nhàng liếc nhìn anh rồi xoay người, lau tóc trở về phòng.

Vinh Chiêu Namđứng thẳng người, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn biến mất trên ban công.

Anh dừng lại một lúc, vỗ nhẹ vào người để xua đi mùi khói thuốc, rồi bước vào nhà đi lên tầng.

“Tiểu Vinh” Giọng dì Tiền bỗng nhiên vang lên.

Vinh Chiêu Namnhìn dì Tiền đang mặc đồ ngủ, tay cầm một chiếc cặp lồng, cúi đầu lễ phép: “Dì, dì vẫn còn thức à?”

Dì Tiền ngước nhìn lên trên tầng, nhẹ giọng hỏi:”Sao cháu về muộn thế, để Tiểu Ninh một mình chờ lâu như vậy?”

Vinh Chiêu Namdo dự: “Từ ngoại thành trở về khá xa, trên đường đi Diệp Viễn nói đói bụng, cho nên chúng cháu tìm một chỗ để cậu ấy ăn ạ.”

Dì Tiền vỗ nhẹ vào tay anh trách móc: “Thằng bé này sao lại thế? Cháu đã hứa ăn tối với Tiểu Ninh rồi. Tại sao cháu lại bỏ nó một mình ở nơi xa lạ này? May mà có A Hoàn ở cùng nó.”

Vinh Chiêu Namgiật mình: “Cháu không ăn, là Diệp Viễn ăn…”

Anh chưa ăn một miếng nào, còn muốn quay về cùng Ninh Viên ăn cơm, nhưng Diệp Viễn ăn hơi mất thời gian.

“Dì biết cháu từ năm 13 tuổi, nhìn cháu lớn lên. Cháu đừng trách dì nói cháu, ai lại coi anh em hơn vợ! Cháu thật hồ đồ!”

Dì Tiền nói thẳng thừng.

Vinh Chiêu Namsửng sốt, muốn giải thích: “Cháu và Diệp Viễn đã lâu không gặp…”

“Được rồi, cháu không phải giải thích với dì, cháu đi giải thích với vợ cháu ở trên tầng đấy. Vợ chồng hãy nói chuyện với nhau rõ ràng đi. Vợ cháu mới đến Bắc Thành với cháu được hai ngày, sao cháu có thể làm cho nó buồn nhiều như vậy.”

Dì Tiền vỗ nhẹ vào lưng anh, ra hiệu cho anh nhanh lên tầng. Bà quay người, rót nước rồi đi về phòng.

Vinh Chiêu Namchỉ có thể gật đầu, đi lên tầng.

Khi mở cửa, anh nhìn thấy Ninh Viên đang ngồi bên cửa sổ, dưới ánh đèn đọc sách và lau tóc.

Mái tóc dài xoăn bồng bềnh xõa ra sau lưng khiến khuôn mặt cô càng thêm thanh tú, đôi mắt to như búp bê.

Chiếc quạt trần đang quay, hương nước hoa Hồng Kông tràn ngập không khí.

Ấm áp và mềm mại.

Lòng anh cũng dịu lại, cảm thấy có lỗi bước đến đặt tay lên vai cô: “Ninh Viên, anh xin lỗi, anh về muộn.”

Ninh Viên đứng dậy, tránh tay anh, đưa cốc nước cho anh: “Anh đã về rồi, anh đi tắm trước đi, trên người anh có mùi thuốc.”

Vinh Chiêu Namsửng sốt một chút, nhìn Ninh Viên đi đến bên cửa sổ, gật đầu: “Ừm.”

Anh quay người, đi vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Ninh Viên không vui nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp xếp lại lời muốn nói.

Cô không biết tại sao, nhưng cô hy vọng anh có thể tắm lâu hơn một chút để hai người khỏi cần nhìn thấy mặt nhau rồi lại cãi vã.

Nhưng chưa đầy mười phút, tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại.

Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, không lâu sau, cô cảm nhận được một vòng tay rộng lớn và mát mẻ ôm lấy.

“Vợ ơi, em đừng tức giận.” Giọng nói trầm tĩnh của anh vang lên bên tai cô.

Ninh Viên đặt cốc xuống, xoay người ôm ngực, ngước mắt lên nhìn anh: “Anh cảm thấy em đang tức giận sao?”

Vinh Chiêu Namim lặng một lát: “Diệp Đông còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn Diệp Viễn…”

“Diệp Viễn cũng không hiểu chuyện phải không?” Ninh Viên ngẹn ngào.

Vinh Chiêu Namnheo mắt nhìn Ninh Viên, không giải thích gì mà chỉ nói: “Cậu ấy hơi quá đáng, đã vượt quá giới hạn, anh sẽ cố gắng hết sức để em và cậu ấy không phải gặp nhau.”

Ninh Viên yên lặng nhìn anh: “Đây là biện pháp giải quyết mà anh nghĩ ra?”

Vinh Chiêu Nambất đắc dĩ: “Ninh Viên, cậu ấy là bạn thuở bé của anh…”

“Em không bắt anh vì cưới em mà phải cắt đứt quan hệ với bạn bè.” Ninh Viên dứt khoát ngắt lời anh.

Cô bình tĩnh nói: “Bạn từ nhỏ của anh có rất nhiều. Như Trần Thần có quan hệ tốt với em, chỉ có Diệp Viễn, người coi anh là anh rể mới không thích em thôi.”

Vinh Chiêu Namdừng một chút, giật mình nhìn Ninh Viên: “Ai nói cho em biết chuyện này?”

Ninh Viên yên lặng nhìn anh: “Khi anh đưa em về nhà, thì anh nên chuẩn bị tinh thần em sẽ biết những chuyện quá khứ của anh. Dù em không muốn biết, nhưng em vẫn sẽ nghe được rất nhiều chuyện quá khứ của anh, huống hồ là hôm nay Diệp Đông gây náo loạn như thế, anh nghĩ thế nào?”

Vinh Chiêu Namhơi cau mày: “Những chuyện quá khứ không liên quan gì đến em, em đừng lo lắng,anh sẽ xử lý chuyện này.”

“Vậy anh đã xử lý tốt chưa? Nếu anh xử lý tốt, Diệp Đông sẽ không ôm anh trước mặt em, anh cũng không cần phải chạy ra ngoài cả đêm tìm cô ấy. Em thì một mình ở đây chuẩn bị bữa tối và đợi anh về.”

Ninh Viên nghe anh nói xong thì tức giận.

Vinh Chiêu Namnhìn cô gái đang khó chịu đứng trước mặt mình. Anh xoa lông mày:

“Diệp Đông chỉ là một đứa trẻ, khi anh ở nông thôn, bị giám sát, nên không thể trả lời thư của con bé và Diệp Viễn. Hôm nay con bé hơi kích động và tuỳ hứng, nhưng…”

Ninh Viên tiếp lời anh: “Nhưng cô ấy là em gái của Diệp Thu, hơn nữa Diệp Thu là người mà cả đời anh sẽ không quên, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, anh phải thay cô ấy chăm sóc em gái, còn anh cũng mong em người làm chị dâu như em chăm sóc tốt cho cô ấy, có đúng không?”

Khuôn mặt Vinh Chiêu Namtối sầm lại: “Ninh Viên, em có thể đừng so đo chuyện này với một cô bé được không?”

Ninh Viên lạnh lùng nhìn anh: “Em nói không đúng sao? Đừng nói là hôm nay anh không thấy cô ấy cố ý làm như vậy để thăm dò anh, xem anh có để ý đến em hay không.”

Mỗi lời anh nói đều tránh nhắc đến Diệp Thu.

Vinh Chiêu Namcau mày, giơ tay kéo cô vào lòng: “Đúng vậy, anh đã nhìn ra và răn dạy cô ấy, nhưng anh có quan tâm em hay không, em không cảm nhận được sao?”

Anh không thích người phụ nữ của mình thử anh như thế này!

Ninh Viên đưa tay đẩy anh ra, hít một hơi: “Vinh Cẩm Thiêm, em chỉ cảm thấy từ khi anh trở lại Bắc Thành, anh trở lên rất xa lạ. Cái em để ý không phải là Diệp Đông hay Diệp Viễn ghét em hay không. Em cũng đã nói chỉ cần quá khứ của anh không ảnh hưởng đến hiện tại thì em sẽ không hỏi về điều đó.”

“Nhưng bây giờ anh đã thấy rồi đó. Ngày đầu tiên không có lý do gì mà đã như thế này. Tại sao em phải chịu đựng tất cả những chán ghét không thể lý giải được này! Hay trong lòng anh vì em giống Diệp Thu, nên anh mới ở bên em ?”

Ninh Viên nhịn không được, vừa nói xong đã rút tay mình về.

“Anh chưa bao giờ có ý định sẽ kể cho em nghe những chuyện quá khứ của anh.”

Vinh Chiêu Namnắm cổ tay cô: “Ninh Viên!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.