Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 476

Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:12

“Rõ!” Chu Hoàn đang ngồi dưới lầu, ra hiệu bao vây bằng cách giơ ngón trỏ và ngón giữa vòng quanh. Anh lập tức nhanh nhẹn leo lên tường, dùng dây thừng để trèo.

Đi thẳng leo tường nhanh hơn nhiều so với đi cầu thang.

Những người khác chia thành hai nhóm, một nhóm xông vào tòa nhà, nhóm kia canh giữ tất cả lối ra.

Không lâu sau, Chu Hoàn phát hiện một người đang đeo ba lô, chạy xuống cầu thang từ cửa sổ.

Người đó nhìn bên ngoài không có vết máu, nhưng đột nhiên cảm thấy có người từ dưới chạy lên, hắn theo phản xạ giữ lấy vai và chạy về hướng khác.

Chu Hoàn ngay lập tức nhảy từ cửa sổ vào, ra tay cực kỳ ác liệt, tung một cú đá vào vai đối thủ.

Đối phương nhanh chóng cảm nhận được gió sau đầu, né tránh, dùng d.a.o trong tay phản công lại vào cổ Chu Hoàn!

Chu Hoàn nhanh chóng đỡ gạt, đánh rơi d.a.o của đối phương, cười khẩy: “Xem ra chúng ta từng là đồng nghiệp nhỉ!”

Người đàn ông im lặng không nói, tiếp tục ra tay tàn nhẫn, rút ra một con d.a.o khác đ.â.m vào bụng dưới của Chu Hoàn.

Cả hai lập tức lao vào trận đấu ác liệt.

Ở phía bệnh viện, Vinh Chiêu Namleo lên nhanh chóng theo dây thừng quay lại tầng 8, lộn người vào trong cửa sổ.

mau chóng quay lại tầng tám, lộn người vào trong cửa sổ.

Diệp Đông hoảng sợ, nằm co ro trong lòng Trần Thần, ôm chặt cổ Trần Thần không buông.

Giống như lúc rơi ra ngoài cửa sổ, phát s.ú.n.g của Vinh Chiêu Namsượt qua mặt cô ta, b.ắ.n trúng kẻ tấn công cô ta chứ không phải trúng cô ta.

Trần Thần kiên nhẫn, nhưng không nhiều, cậu ấy kéo áo Diệp Đông, vừa cố gắng gỡ cô ta ra khỏi người mình, vừa khuyên nhủ:

“Tôi nói này Diệp Đông, cô chưa c.h.ế.t đâu, cô là cháu gái nhà họ Diệp, dù không nói đến thế hệ ông nội cô, cô cũng lớn lên ở khu Võ, sao lại ra nông nỗi này! Nhìn chẳng ra làm sao cả!”

Diệp Viễn ở bên cạnh, cố nhịn đau lưng, cố gắng đến gần, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đông Đông, không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi, em an toàn rồi.”

Anh ta còn không quên trách Trần Thần: “Anh không thể nhẹ nhàng chút sao, Đông Đông là con gái, vừa rồi bị dọa sợ, Vinh Chiêu Namsao có thể cầm s.ú.n.g chĩa vào cô ấy…”

Ninh Viên đứng khoanh tay, thản nhiên trợn mắt.

Vinh Chiêu Namnheo mắt, bất ngờ tiến tới, không kiêng nể gì đẩy mạnh Diệp Viễn.

Diệp Viễn chỉ là một kẻ thư sinh yếu đuối, làm sao chịu nổi cú đẩy mạnh của Vinh Cẩm Thiêm, ngã lăn ra va vào tủ.

Nơi bị Ninh Viên đá trúng lại va vào, đau đến mức anh ta kêu lên thảm thiết: “A—!”

Ninh Viên không nhịn được mỉm cười, hả hê: “Ồ, đáng đời.”

Bị “người trong lòng” đối xử như vậy chắc hẳn rất đau khổ nhỉ?

So với việc Diệp Đông bị xúi giục thích Vinh Cẩm Thiêm, cô cảm thấy sự cố chấp của Diệp Viễn muốn giữ Vinh Chiêu Nammãi mãi ở lại nhà họ Diệp còn kỳ lạ hơn, như thể anh ta đang ghen với cô – “kẻ thứ ba”.

Thật sự khó hiểu vô cùng!

Nhưng ngay sau đó, tiếng hét hoảng sợ của Diệp Đông làm Ninh Viên và Diệp Viễn giật mình, cùng quay lại nhìn.

Hóa ra Vinh Chiêu Namđã nâng tay lên và ấn vào huyệt đạo trên cánh tay của Diệp Đông.

Anh am hiểu võ thuật, hiểu rõ huyệt đạo cơ thể người.

Ninh Viên cũng không ít lần bị anh ta ấn huyệt, nhưng hầu hết đều là những lúc tình cảm và nhẹ nhàng.

Nhưng với Diệp Đông, anh chẳng hề nương tay.

Diệp Đông vừa đau vừa tê, hét lên rồi buông cổ Trần Thần ra.

Vinh Chiêu Namkhông đợi cô ta kịp phản ứng, liền nắm lấy áo cô ta, dứt khoát nhẹ nhàng nâng lên cửa sổ rồi một mạch ném ra ngoài—

“A a a a—!!!”

Tiếng hét của Diệp Đông vang lên khắp trời.

Cả người cô ta bị Vinh Chiêu Namném ra ngoài cửa sổ, lơ lửng giữa không trung.

Tất cả những gì giữ cô ta không rơi từ tầng tám xuống đất là cánh tay của Vinh Chiêu Namđang nắm chặt cổ tay cô ta.

Diệp Viễn sợ hãi hét lên: “Vinh Cẩm Thiêm, anh điên rồi! Anh muốn g.i.ế.c người à!”

Không chỉ anh ta, Ninh Viên cũng hoảng sợ: “Vinh Cẩm Thiêm, anh làm gì vậy!”

Chỉ có Trần Thần, dù cũng giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng túm cổ áo Diệp Viễn, kéo anh ta sang một bên: “Không được qua đó!”

Tiện thể cậu ấy cũng chắn Ninh Viên lại.

Bất kể đội trưởng làm gì, chắc chắn đều có lý do của anh, dù có ném cháu gái nhà họ Diệp ra ngoài cửa sổ tầng tám.

Trần Thần hoàn toàn tin tưởng điều đó.

“A a a a— kéo tôi lên— đừng g.i.ế.c tôi— Anh Cẩm Thiêm—!!”

Diệp Đông vừa khóc vừa hét, cố gắng bám chặt cánh tay của Vinh Cẩm Thiêm.

Cô ta chưa kịp hoàn hồn từ cú sốc suýt bị b.ắ.n nát đầu, giờ lại bị ném ra ngoài cửa sổ tầng tám, treo lơ lửng giữa không trung.

Nhất là người ném cô ta lại là người mà cô ta tin tưởng nhất, không thể nào làm hại cô ta.

Cú sốc và nỗi sợ hãi tột cùng làm cô ta đái ra quần.

Vinh Chiêu Nammột tay nhấc cô ta, dựa vào cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Không phải thích nhảy lầu uy h.i.ế.p người khác sao? Không phải bị dọa đến không tỉnh lại được sao? Bây giờ có thể tỉnh táo lại, tiện thể tỉnh táo đầu óc luôn, không tốt à?”

“Em tỉnh rồi, tỉnh rồi! Em không dám nữa! Anh Chiêu Namkéo em lên đi, xin anh đó!” Diệp Đông hoảng sợ hét lên.

Cô ta cố gắng leo lên nhưng đôi chân nhỏ không bám được vào tường, làm cơ thể gầy yếu của cô ta lắc lư trong không trung, càng thêm nguy hiểm.

Vinh Chiêu Namliếc nhìn cô ta, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu bây giờ em đã tỉnh táo rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé?”

Diệp Đông khóc lóc: “Anh Cẩm Thiêm, em không muốn… Không muốn nói chuyện thế này!”

Cảm giác treo lơ lửng này đáng sợ quá!

Vinh Chiêu Namkhông để ý đến sự từ chối của cô ta, bình tĩnh hỏi: “Diệp Đông, dì Hà Tô đối xử với em rất tốt phải không, bà ta đã dạy em những gì?”

Diệp Đông cứng đờ, sợ hãi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Vinh Cẩm Thiêm, lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.

Anh biết rồi, anh biết cô ta có liên lạc với Hà Tô?!

Cô ta theo phản xạ né tránh: “Em không nói chuyện gì với dì Hà Tô cả… a a a—!!”

Vừa dứt lời, Vinh Chiêu Namliền buông tay.

Diệp Đông hoảng sợ hét lên, dùng hết sức ôm chặt cánh tay anh, nước mũi nước mắt chảy ròng ròng.

Cô ta không muốn chết, không muốn!

“A a a—em sai rồi, em sai rồi, em có gọi điện cho bà ấy, bà ấy cũng gọi cho em anh Chiêu Namem sai rồi, em không cố ý, em không biết phải làm gì nên mới thế!”

Vinh Chiêu Namhơi siết tay, giọng nói ôn hòa: “Ừ, vậy thì nhớ kỹ lại, không cần vội, cảnh vật ngoài cửa sổ này rất đẹp.”

Giọng anh ôn hòa và bình tĩnh, như thể anh không phải vừa ném cô ta ra khỏi cửa sổ tầng tám, mà là đang thân thiện trò chuyện bên bàn ăn.

Nhưng trong đôi mắt tối tăm và lạnh lẽo của anh, không thể thấy một chút thương cảm hay ôn hòa nào, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Sự đối lập cực độ này khiến Diệp Đông run rẩy, sợ hãi đến tột cùng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Đông thấy vẻ đáng sợ của Vinh Chiêu Namtrong “phong thái của một Thái Tuế”, đây không phải là Vinh Chiêu Namdịu dàng, luôn nói rằng thích cô ta nhất trong ký ức!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.