Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 99: Cô Ấy Dám Chê Hôn Của Anh

Cập nhật lúc: 04/09/2025 09:08

Nói xong, cô thẳng tay dập máy "cạch" một tiếng.

Mặc kệ cho Ninh Cẩm Vân ở đầu dây bên kia giận dữ nhảy cẫng lên.

Tay đặt trên chiếc điện thoại quay số màu đen, Ninh Viên tâm trạng phức tạp.

Sự "nổi loạn" đột ngột của cô chắc chắn sẽ chọc cho mẹ cô và dì lớn cãi vã.

Nhưng chỉ có như vậy, cô mới có cơ hội tìm ra sự thật về thân thế của mình từ mâu thuẫn giữa hai chị em họ.

Nhưng những chuyện này không chỉ đơn thuần là chuyện xấu trong nhà, mà còn là một trong những bí mật của riêng cô.

Hiện tại vẫn chưa phải lúc để nói chi tiết với Vinh Chiêu Nam.

Ninh Viên cúi mắt, bình tĩnh nói: "Ừ, anh đã gặp dì em rồi đấy, sau khi bà ấy mách lẻo, bố mẹ em phản đối kịch liệt việc em lấy anh."

"Lý do của họ, anh cũng rõ, vì anh là phần tử bị quản chế cải tạo, em lấy anh sẽ liên lụy đến các anh chị của em, tất nhiên bao gồm cả liên lụy đến họ."

Vinh Chiêu Nam nhìn Ninh Viên im lặng một lúc lâu, rồi mới thốt ra câu nói đó.

Dù nghe rất hợp lý, nhưng anh vẫn nhạy cảm nhận thấy cô chưa nói ra hết tất cả.

Anh hơi nhướng mày: "Lần trước dì em phản đối cũng là bình thường, nhưng bây giờ anh đã phục hồi công tác, hẳn là họ sẽ không phản đối nữa."

Ninh Viên tự giễu cười một tiếng: "Ừ, nếu họ biết anh đã phục hồi công việc ở Bắc Kinh, có lẽ còn đòi anh một khoản sính lễ không nhỏ, không thì sẽ bắt anh giúp tìm việc tốt các kiểu."

Ba mươi năm bên kia sông, ba mươi năm bên này sông, nhưng Vinh Chiêu Nam từ kẻ bị mọi người chê bai thành miếng mồi ngon của cán bộ Bắc Kinh.

Chỉ trong vòng vài tháng.

Vận mệnh con người quả thật kỳ lạ.

"Nếu họ muốn, thì anh có thể cho." Vinh Chiêu Nam trầm ngâm.

Nếu lai lịch của Ninh Viên và gia đình cô không có vấn đề, thì cô chính là người phụ nữ của anh, chỉ cần yêu cầu những điều này anh đều có thể đáp ứng.

Xét cho cùng, sau này cô còn sẽ là mẹ của con anh.

Nhưng Ninh Viên thẳng thừng: "Không cần đâu, thứ nhất: bọn mình không phải cưới thật, anh không nợ em bất cứ thứ gì; thứ hai: quan hệ giữa em và người nhà không tốt, em không muốn họ chiếm tiện nghi."

Vinh Chiêu Nam nghe thấy nội dung "thứ nhất" của Ninh Viên, ánh mắt lạnh đi.

Nhưng giọng anh vẫn bình tĩnh, chỉ tiếp tục hỏi: "Quan hệ giữa em và người nhà không tốt? Anh lớn của em không phải gửi bánh quy và tiền từ Thượng Hải cho em sao?"

Ninh Viên im lặng một lúc, rồi vẫn nói: "Anh lớn là đứa trẻ bố mẹ em nhận nuôi, bố mẹ anh ấy đều là liệt sĩ, trước ở trong khu tập thể nhà em, trong nhà chỉ có anh ấy là tốt với em nhất."

Anh lớn Ninh Vệ Hoàn đến nhà lúc đã chín tuổi, vợ chồng Ninh Cẩm Vân nhận nuôi anh ấy là vì con của liệt sĩ mỗi tháng đều có một khoản trợ cấp.

Ninh Vệ Hoàn mười sáu tuổi đã có thể nhận sự chăm sóc của gia đình liệt sĩ để nhập ngũ, ở lại quân đội, mỗi tháng còn có mấy chục tệ phụ cấp.

Nuôi mấy năm đứa trẻ là có thể nhập ngũ, không những mỗi tháng gửi tiền về nhà, mà nhận nuôi con của liệt sĩ còn có tiếng tốt, ai chẳng muốn làm chuyện tốt như vậy.

Ninh Cẩm Vân ít nhất bề ngoài đối với Ninh Vệ Hoàn vẫn rất tốt.

Ninh Vệ Hoàn có lẽ có thể cảm nhận được tiểu muội này là đứa ít được cưng chiều nhất trong nhà, nên ngoài việc gửi tiền về nhà, lúc nào cũng lén cho Ninh Viên một ít.

"Nghe vậy, anh lớn này của em người cũng tốt." Vinh Chiêu Nam nói.

Ninh Viên không khỏi tự giễu: "Ừ, và đừng nghĩ anh lớn là con nuôi, còn được cưng chiều hơn đứa 'ruột' như em."

Vinh Chiêu Nam không nói gì thêm.

Đến đầu làng, chỗ cần xuống xe, Vinh Chiêu Nam chống chân dài xuống đất, để Ninh Viên xuống xe.

Anh ngẩng đôi mắt thanh lãnh lên, nhìn Ninh Viên nhạt giọng nói: "Đạo gia có một cách nói, gọi là lục thân duyên mỏng, phụ mẫu duyên nhạt, có một số thứ không cần cưỡng cầu."

Ninh Viên sửng sốt một cái, giơ tay ra bịt miệng Vinh Chiêu Nam: "Em làm ơn, bây giờ tuy tình hình phong khí đều sáng sủa rồi, nhưng vẫn ít nói mấy thứ phong kiến mê tín này đi, anh mới phục hồi công tác đấy!"

Cô có thể trọng sinh về thời thiếu nữ kỳ quái như vậy, đương nhiên ngoại trừ huyền học thì không có gì giải thích được, nhưng bây giờ vẫn chưa mở cửa đến mức có thể tùy tiện nhắc đến "phong kiến mê tín".

Vinh Chiêu Nam cúi mắt nhìn cô gái trước mặt, cô có chút căng thẳng đang nhìn quanh.

Những ngón tay mảnh mai của cô gái vì làm việc nhiều nên hơi thô ráp, nhưng lòng bàn tay đè lên môi anh vẫn mềm mại ấm áp.

Trong đôi mắt phượng hẹp của anh lóe lên ánh sáng u trầm hài hước: "Lo cho anh?"

Ninh Viên thấy người làng đi qua không để ý đến họ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không nhịn được lẩm bẩm: "Anh ít nhất cũng từng là đội trưởng đội đặc chủng, sao mở miệng là đạo gia, ít nhất trước mặt người khác đừng nhắc tới."

Trước đây còn nửa đêm ngồi xếp bằng tu luyện, tiểu ca ca này cũng là một giống loài thần kỳ.

Vinh Chiêu Nam nheo mắt, cô lại nhắc đến đội đặc chủng loại quân chủng chỉ có ở nước ngoài, trong nước hiện tại chỉ có trinh sát, vậy mà cô nói rất trơn tru.

Ánh mắt anh lóe lên, ở lòng bàn tay cô nói như cười như không: "Ừ, em đang lo cho anh?"

Ninh Viên đột nhiên cứng người, lòng bàn tay như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về, cô nắm chặt lòng bàn tay, nhìn Vinh Chiêu Nam như nhìn ma.

Sao cô cảm giác hình như anh đã hôn vào lòng bàn tay cô?!!

Vinh Chiêu Nam sắc mặt không đổi, nhìn cô: "Sao thế?"

Ninh Viên quan sát sắc mặt đạm nhiên thanh lãnh của anh, vẫn là vẻ cao ngạo khó tiếp xúc đó, có lẽ là ảo giác của cô chăng?

Ừ, chắc là ảo giác của cô!

Đại lão Vinh Chiêu Nam loại chính nhân quân tử này, lúc trước tự trói mình ngâm trong chum nước một đêm, bị cô vô tình chạm vào môi, đều có thể tức giận như mất trinh loại cấm dục, sao có thể làm ra chuyện chiếm tiện nghi người khác chứ?

Ninh Viên khẽ ho, vô thức nắm chặt lòng bàn tay hơi ẩm ướt và ngứa ngáy: "Không có gì, mình về đi?"

Là cô đi bịt miệng người ta trước, dính chút hơi ẩm từ môi cũng bình thường.

Cô còn vô ý l.i.ế.m qua anh ta nữa cơ.

Ninh Viên tự thuyết phục bản thân, quay người đi cùng anh về nhà lều trâu.

Vinh Chiêu Nam nhìn vẻ ngốc nghếch tự thuyết phục nhưng lại nắm chặt lòng bàn tay của cô, trong mắt lóe lên nụ cười: "Ừ, đi thôi."

Vuốt thỏ phải từ từ, không vội, có một số giống thỏ cũng sẽ cắn người.

Dù sao tạm thời anh cũng không định về Bắc Kinh, vừa điều tra lai lịch cô, vừa từ từ để cô quen đi.

Nhưng giây tiếp theo, anh liền thấy Ninh Viên vừa đi vừa vô thức duỗi tay ra, lén lau sạch lòng bàn tay lên ống quần.

Ninh Viên vừa lau sạch lòng bàn tay, vừa không nhịn được lẩm bẩm, trời ạ, dù là nước bọt của trai đẹp, thì cũng là nước bọt người khác mà, hơi ghê.

Cũng không trách lúc đó đại lão Vinh Chiêu Nam bị cô mơ màng tưởng là kẹo bạc hà vô ý l.i.ế.m một cái, lập tức anh ta đã ghê mà phóng đi.

Kiếp trước xem mấy bộ phim và tiểu thuyết đó, cô đã rất không hiểu chuyện hôn nhau trao đổi nước bọt này, chưa từng hôn Lý Diên bao giờ, đương nhiên Lý Diên cũng chẳng có hứng thú hôn cô.

Sao lại có người thích chuyện trao đổi nước bọt và vi khuẩn như hôn nhau chứ? Không sợ lây bệnh sao?

Ánh cười trong mắt Vinh Chiêu Nam biến mất, trở thành ánh sáng lạnh băng: "..."

Chê à? Tốt, anh nhớ rồi!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.