Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 113
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:35
Sau một hồi xoa bóp, thấy cũng đã kha khá thời gian thì Lâm Quân Trạch mới lấy khăn lau khô chân cho cô.
Thấy Cố Tri Ý vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu, anh chuyển chậu nước sang một góc, chống tay vào thành giường đứng dậy, anh nhẹ nhàng đặt chân Cố Tri Ý lên giường, lại khẽ đỡ phần thân trên của cô nằm hẳn xuống.
Làm xong mấy việc này, Cố Tri Ý vẫn chưa tỉnh lại, nhưng toàn thân Lâm Quân Trạch đã đẫm mồ hôi. Vừa rồi anh cẩn thận không muốn đánh thức cô, bản thân anh lại phải tự mình chống đỡ. Quả thực lúc này anh đã thở hổn hển.
Sau khi đổ chậu nước ngâm chân xong rồi quay lại phòng, thì nhìn thấy hai anh em đang túm tụm thì thầm gì đó.
Cả hai đứa vừa thấy cha mình quay lại thì lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.
Bởi vì Lâm Quân Trạch đi lại bất tiện, anh cũng không thổi tắt đèn dầu, ngọn đèn dầu vẫn đặt dưới nền nhà, đảm bảo gió sẽ không thổi tắt được, mà nhỡ có đổ cũng không cháy lan sang đồ vật xung quanh. Nghĩ vậy, anh mới yên tâm leo lên giường nghỉ ngơi.
Mãi đến khi hai đứa bé đều đã ngủ say, Lâm Quân Trạch mới chẳng ngại trời nóng nực mà tự giác vòng tay ôm Cố Tri Ý vào lòng.
Một tay khác của anh vẫn không ngừng quạt gió, có thể nói là anh vẫn luôn tâm niệm mình phải thay chiếc quạt nan làm nhiệm vụ giải nhiệt.
Trước khi chìm vào giấc ngủ cũng không quên hôn Cố Tri Ý một cái. Mà Cố Tri Ý đang ngủ say lại hoàn toàn không hay biết ai đó đang tranh thủ làm càn trên người mình.
Một đêm ngon giấc. Trời còn chưa hửng sáng, Cố Tri Ý đã thức giấc, thắp ngọn đèn dầu. Cô mượn ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn để nhìn đồng hồ treo tường. Lúc ấy vẫn chưa đến bốn giờ sáng.
Cố Tri Ý sửa soạn qua loa một lát rồi cầm đèn dầu sang nhà bếp. 3ee834
Đầu tiên, cô nhào một ít bột. Trong lúc chờ bột lên men, cô bắc nồi lên bếp nấu cháo. Hôm qua, cô cũng có mua một ít tôm, nhưng thấy không được bao nhiêu nên chưa lấy ra dùng.
Vừa hay hôm nay có thể nấu một nồi cháo tôm. Hơn nữa, cô e ngại thời tiết oi bức thế này sẽ không giữ được bánh bao lâu, nên Cố Tử Ý quyết định nướng thêm vài cái bánh. Mà Cương Tử lại là người phương Bắc, ắt hẳn cậu ta sẽ rất chuộng các món từ bột như thế này.
Trời nóng nực nên Cố Tử Ý cũng không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn cho chặng đường tàu hỏa kéo dài sáu bảy ngày. Cùng lắm thì lúc đó có thể mua thức ăn trên tàu mà dùng. Tuy hương vị không mấy ngon lành, nhưng cũng coi như lạ miệng.
Chờ đến khi cháo trong nồi đã sền sệt, Cố Tử Ý mới bắt đầu nêm nếm gia vị, thỉnh thoảng lại khuấy đều là xong.
Chỗ bột đã nhào xong bên kia cũng đã lên men, Cố Tử Ý bắt đầu nặn bánh nướng, chỉ để lại một ít để làm bánh bao nhân thịt. Phần thịt từ hôm qua vẫn còn, cô đã ướp gia vị đầy đủ và bảo quản trong không gian, giờ chỉ việc lấy ra là có thể dùng ngay.
Cũng không phải Cố Tử Ý không muốn lấy bánh bao đã có sẵn trong không gian ra dùng, chủ yếu là vì cô sợ vị của chúng sẽ khác với bánh bao tự tay mình làm. Vậy nên, cô bèn tự mình bắt tay vào làm một ít, đoán chừng cũng không tốn nhiều thời gian.
Làm được hai mươi cái bánh, Cố Tử Ý để lại năm cái, số còn lại đều gói ghém cho Cương Tử mang theo ăn dọc đường.
Bánh bao đã làm xong, cho vào xửng hấp một lát, thì Cố Tử Ý lại dùng một bếp lò khác để nướng bánh. Loại bánh này cô cố tình làm theo khẩu vị của người phương Bắc.
Cô cho vào bên trong một ít hạt tiêu, muối, mặt ngoài lại rắc thêm hành lá. Làm như vậy bánh sẽ giữ được lâu hơn, không dễ bị thiu.
Loay hoay một hồi, các món cũng đã tươm tất. Lúc này đã gần năm giờ sáng, Cương Tử cũng đã thu dọn xong đồ đạc.