Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 156
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:37
Cứ thế, hai người họ đi bộ về phía huyện thành. Đến nơi, người giới thiệu trung gian dẫn họ tới một địa điểm khá khuất rồi rời đi. Tại đó, Lâm Hiểu Lan cuối cùng cũng gặp được con trai của chủ nhiệm xưởng dệt.
Chủ nhiệm xưởng dệt họ Lưu, tên là Lưu Hưng Xương. Trong nhà ông chỉ có một trai một gái, nên sau này con trai ông chắc chắn sẽ là người kế nhiệm chức vụ của ông.
“Con trai” của Lưu Hưng Xương, tức Lưu Minh Huy, là người đàn ông cao gầy đang đứng trước mặt hai cô gái. Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, trông khá hào hoa phong nhã. Thấy Lâm Hiểu Lan và Cổ Bình Bình đến muộn như vậy, anh ta khẽ tỏ vẻ bất mãn. “Sao lại tới trễ thế?”
Cổ Bình Bình vội vàng cúi đầu xin lỗi Lưu Minh Huy: “Ngại quá, anh Lưu, đã để anh phải đợi lâu rồi ạ!”
Lưu Minh Huy kiêu ngạo gật đầu. Nếu không phải nghe nói trong hai người này có một cô là em gái của cán bộ cấp cao trong quân đội, thì anh ta còn lâu mới thèm bận tâm đến đây. Chẳng qua, khi nhìn hai cô gái trang điểm đậm chất nông thôn trước mắt, anh ta thật sự không tài nào phân biệt được ai mới là người mình nhắm tới. Lưu Minh Huy liếc mắt nhìn hai người một cái, hỏi: “Được rồi, không dài dòng nữa. Nghe nói hai cô muốn vào làm việc ở xưởng dệt?” Dường như anh ta đang xác minh xem điều kiện của hai người có tốt như anh ta mong muốn hay không.
Cổ Bình Bình kéo Lâm Hiểu Lan, vội vàng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy ạ! Anh Lưu ơi, vậy bọn em cần bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể nhận được vị trí này thế ạ?”
“Tôi cũng không nói vòng vo với các cô nữa. Hai trăm đồng kèm theo năm mươi cân lương thực và mười cân thịt.” Lưu Minh Huy đáp.
Lâm Hiểu Lan lập tức mở to mắt nhìn anh ta, “Nhiều như vậy ư?”
Lưu Minh Huy khinh thường liếc nhìn hai người, nói: “Ngại đắt ư? Ngại đắt thì cứ về quê tiếp tục làm nông dân chân lấm tay bùn đi. Vị trí công tác này vẫn còn đầy người đang tranh nhau giành giật đấy!”
Cổ Bình Bình cũng biết đối phương không thích nghe lời đó từ Lâm Hiểu Lan, nên vội kéo tay cô, cười hòa nhã: “Đúng đúng đúng, bọn em cũng hiểu rõ điều này mà ạ. Chẳng qua giá này quả thật là có hơi cao, chúng em còn phải trở về thương lượng với người nhà thêm đã. Anh xem có thể giảm giá bớt một chút được không ạ?”
“Cô cho rằng đây là mua mớ rau ngoài chợ đấy à? Còn dám mặc cả với tôi nữa? Giá cuối cùng là như vậy, các cô tự về nhà mà bàn bạc đi. Tôi nói trước là có rất nhiều người đang giành giật vị trí này, các cô không nhanh chóng nắm bắt mà để người khác tranh mất, sau này có tiền cũng không mua nổi đâu.”
Cổ Bình Bình cười cười, kéo Lâm Hiểu Lan sang một bên rồi nhỏ giọng nói: “Hiểu Lan, hay là cậu đi tìm người anh trai đang trong quân ngũ của cậu mà hỏi thử một chút đi. Không phải anh ấy có tiền trợ cấp sao? Cậu cứ mượn tạm của anh ấy trước, bao giờ cậu trở thành công nhân chính thức rồi thì trả lại tiền cho anh trai cậu là được ấy mà!”
Lâm Hiểu Lan vẫn còn có chút do dự. Lưu Minh Huy đứng bên kia nghe được cuộc trò chuyện của hai người nên cũng đã biết Lâm Hiểu Lan mới là người có anh trai tham gia quân ngũ. Thái độ của anh ta cũng lập tức tốt hơn một chút, nói: “Được rồi, tôi cho các cô thời gian ba ngày để suy xét kỹ. Đến lúc đó mà các cô không tới thì cũng đừng trách tôi đưa cơ hội này cho người khác!” Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Lâm Hiểu Lan rồi nhanh chóng rời đi.