Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 179
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:38
Thế nào đi nữa, không biết Lâm Quân Trạch đã dỗ dành ra sao mà Đại Bảo không khóc nữa. Tuy nhiên, trong lòng cậu bé đã ngấm ngầm hạ quyết tâm rằng nếu lần sau cha mẹ mà cãi nhau thì cậu bé sẽ cho cha ra rìa!
Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng Lâm Hiểu Lan lại chạy tới nhà Cố Tri Ý chơi. Có đôi khi nhìn thấy Cố Tri Ý đang làm việc mà không tiện cúi người, cô còn cực kỳ tận tình giúp đỡ chị dâu. Với tấm lòng nhiệt thành ấy, nếu không phải Cố Tri Ý biết em chồng không có ý xấu thì cô còn tưởng rằng Lâm Hiểu Lan đã làm chuyện gì có lỗi với mình nữa ấy chứ!
Mấy ngày nay nhờ có Lâm Hiểu Lan thường xuyên tới hỗ trợ, hơn nữa còn ghé qua dùng bữa nên quan hệ giữa hai người thật ra không còn gay gắt như trước kia nữa. Cố Tri Ý cảm thấy thật ra Lâm Hiểu Lan cũng không phải loại người xấu xa gì mà chỉ là quá mức ngây ngô, cả tin mà thôi; người khác nói cái gì cũng đều dễ dàng tin tưởng hết.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Lâm Quân Trạch nên Cố Tri Ý không thể không suy tính chu toàn được. Cô cũng sợ sau này Lâm Hiểu Lan bị vài ba câu nói của người ta lừa gạt giống như gã Lưu Minh Huy lắm mưu mẹo lần này, cũng may là lần này anh ta còn chưa kịp ra tay. Lỡ lần sau đối phương muốn thăm dò vài tin tức, nếu như Lâm Hiểu Lan vẫn còn ngây ngốc cả tin thì chắc chắn sẽ gây họa cho Lâm Quân Trạch mất.
Chính vì vậy, nhân lúc Lâm Hiểu Lan ở bên này mấy ngày nay, thỉnh thoảng Cố Tri Ý cũng sẽ khuyên bảo em chồng một vài điều, ví dụ như em có thể ngây ngô một chút nhưng ít nhất cũng phải biết phân biệt đúng sai. May mà Lâm Hiểu Lan cũng không phải là kiểu người không hiểu lẽ phải, sau khi tiếp xúc với chị dâu tư của mình trong khoảng thời gian này thì cô ấy cũng đã ít nhiều chuyển biến, cho nên Cố Tri Ý nói thì cô ấy cũng lắng nghe.
Hôm nay, sau khi cơm nước xong xuôi thì Cố Tri Ý hẹn Lâm Hiểu Lan ngày mai sẽ cùng đi tới huyện thành để lấy ảnh chụp, sau đó bảo cô ấy đi về trước.
Đối với việc mấy ngày nay Lâm Hiểu Lan thường chạy sang nhà Cố Tri Ý để ăn cơm, ban đầu mọi người nhà họ Lâm còn thấy ngồ ngộ nhưng sau này thì dần dà rồi cũng thành thói quen.
Mẹ Lâm còn thầm nghĩ bao giờ rảnh sẽ mang ít lương thực qua cho nhà lão tứ. Dù sao đi nữa thì Hiểu Lan cũng là con gái nhà mình, sao có thể ngày ngày ăn bữa cơm thịnh soạn ở nhà anh trai chị dâu được?
Sáng sớm hôm sau, Cố Tri Ý dọn cơm sáng xong, ăn một ít bánh bao chay nhỏ và uống một lọ sữa bò từ không gian riêng rồi ra khỏi nhà. Vừa ra đến cửa đã thấy Lâm Hiểu Lan đang đi tới. Cố Tri Ý hỏi: “Hiểu Lan đã ăn cơm sáng chưa?”
“Chị dâu tư, em ăn ở nhà rồi, chúng ta mau đi huyện thành thôi.” Lâm Hiểu Lan trả lời.
Thật ra sáng nay Lâm Hiểu Lan cũng định tới nhà Cố Tri Ý bên này để ăn sáng, nhưng lại bị mẹ Lâm ngăn cản. Cái con bé này, ngày ngày ăn chực cơm mà chẳng biết ngượng là gì! Bà hoàn toàn không biết rằng cô con gái út Lâm Hiểu Lan nhà mình không hề ngại ngùng chút nào hết, phải gọi là da mặt siêu dày.
Thấy Lâm Hiểu Lan đã ăn uống xong xuôi, Cố Tri Ý cũng sắp sửa lên đường.
Năm giờ hơn chú Trụ Tử đã đi tới huyện thành rồi, chuyến xe bò lần này các cô đi là do một chú khác trong thôn lái. Hôm nay trên xe cũng không có quá nhiều người, đám người lên xe xong thì bắt đầu xuất phát đi huyện thành.
Tới huyện thành, Cố Tri Ý ghé quán chụp ảnh để lấy những tấm ảnh đã chụp trước đó. Vốn dĩ ông chủ còn muốn Cố Tri Ý để lại một tấm ảnh gia đình treo ở trong tiệm để quảng cáo, nhưng Cố Tri Ý khéo léo từ chối. Dù ông chủ thấy rất đáng tiếc nhưng cũng không cưỡng cầu. Cố Tri Ý cầm ảnh chụp cho vào trong cái sọt, rồi lợi dụng sự che đậy của cái sọt mà cất gọn ảnh vào trong không gian riêng của mình.