Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 211
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:40
Lâm Quân Trạch vừa nhìn qua giấy tờ chứng minh thân phận của người này liền biết sơ qua thông tin về ông. Người đàn ông họ Từ tên Vĩnh Niên trước mặt, đeo một cặp kính gọng vàng, tướng mạo thoạt nhìn rất ôn hòa, hiện đang là Bộ trưởng Bộ Công an thành phố Phú Châu.
Lâm Quân Trạch không biết đối phương tìm mình vì việc gì, dù sao trước khi lên tàu thì các lãnh đạo và cấp trên cũng không thông báo bất cứ nhiệm vụ gì cho anh cả.
Tuy nghĩ vậy, Lâm Quân Trạch vẫn lễ phép bắt tay với Từ Vĩnh Niên, nhỏ giọng hỏi: “Bộ trưởng Từ cứ nói đi, có thể giúp thì tôi nhất định sẽ dốc sức.”
Từ Vĩnh Niên cũng hạ giọng nói: “Chi bằng chúng ta tìm nơi vắng người hơn một chút để tiện nói chuyện.”
Thế là, hai người đi tới một khoang tàu khác dành cho cán bộ cấp cao, thấy trong này không có ai nên Từ Vĩnh Niên mới nghiêm túc trình bày: “Hiện tại, thành phố chúng tôi đã phát hiện ra rất nhiều vụ án lừa bán trẻ con, mà khoảng thời gian trước thì thành phố kế bên cũng phát hiện ra ba vụ tương tự. Chúng tôi đang nghi ngờ đây là một đường dây buôn bán trẻ con có tổ chức, hoạt động có chủ đích, các lãnh đạo cũng đã hạ lệnh cho chúng tôi phải nghiêm túc điều tra rồi.”
Từ Vĩnh Niên hơi dừng một chút rồi tiếp tục giải thích: “Theo những manh mối đã tìm được thì đa số những đứa trẻ bị bắt cóc là bé gái, trong nhà đã có rất nhiều chị em gái, hơn nữa diện mạo của những bé gái bị mất tích đều rất xinh xắn, đáng yêu. Tôi và Trịnh đoàn trưởng của đồng chí đã là bạn tốt nhiều năm, hôm trước trong thư của ông ấy đề cập đến việc Lâm đoàn trưởng đang chuẩn bị quay về quân đội, vậy nên tôi mới mặt dày nhờ ông ấy giúp đỡ. Các lãnh đạo cũng rất coi trọng vụ án lần này, họ đều hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng phá được vụ án này.”
Lâm Quân Trạch khẽ gật đầu, đáp: “Được, nếu Bộ trưởng Từ đã tin tưởng kẻ hậu bối này như vậy thì tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình để hiệp trợ các vị."
Từ Vĩnh Niên bật cười nhìn Lâm Quân Trạch: “Được rồi, Lâm đoàn trưởng cũng không cần khiêm tốn như vậy đâu. Lần này đã làm chậm trễ đồng chí trở về quân đội để thăng chức rồi, chờ đến khi vụ án này được phá thì tôi nhất định sẽ nói chuyện với Trịnh đoàn trưởng của các đồng chí.”
Lần này Lâm Quân Trạch quay lại quân đội quả thực cũng là để chuẩn bị thăng lên một bậc, vậy nên Từ Vĩnh Niên đổi cách gọi từ doanh trưởng thành đoàn trưởng cũng không hề sai. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa chính thức được thăng chức.
“Bộ trưởng Từ, vậy bây giờ chúng ta xuống tàu chứ?”
“Đúng đúng đúng, đi thôi, tôi đã sắp xếp lại cho chúng ta đi chuyến sau rồi. Đồng chí thu dọn hành lý của mình một chút đi, bây giờ chúng ta xuống tàu luôn.” Từ Vĩnh Niên nói.
Thế là Lâm Quân Trạch lại mang theo lỉnh kỉnh hành lý xuống tàu hỏa. Suy xét đến việc Cố Tri Ý dặn dò mình phải mang theo ít đồ cho các chiến hữu nên sau khi Lâm Quân Trạch ra khỏi ga tàu hỏa còn cố ý đi tới bưu điện để gửi khô bò mà vợ mình làm cho các anh em trong quân đội của mình mỗi người một ít. Chỗ còn dư lại thì chắc chắn là anh phải giữ lại ăn dần rồi. Nếu không phải vợ anh dặn chia cho mỗi người một chút thì Lâm Quân Trạch anh còn lâu mới muốn chia đồ vợ mình làm cho bọn họ!
Chờ đến khi ra khỏi bưu điện, Từ Vĩnh Niên nói: “Đi thôi! Chúng tôi cũng đã sắp xếp nơi ở tạm thời cho đồng chí rồi, qua bên đó cất đồ rồi đi tới bộ công an thôi.”
Lâm Quân Trạch cũng biết hiện giờ thời gian rất quan trọng, chỉ cần thêm một giây cũng có thể tranh thủ nghĩ cách cứu viện những đứa trẻ bị bắt cóc kia cho nên anh cũng không trì hoãn thêm nữa. Hai người đi tới nhà khách, đưa giấy chứng nhận rồi cất đồ vào trong phòng, sau đó Lâm Quân Trạch đi theo Từ Vĩnh Niên tới Bộ Công an.