Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 213
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:41
Cũng vì vậy cho nên vào mùa đông, mặt của tất cả những đứa trẻ khác trong thôn đều bị khô nứt, có vài đứa bị sương gió táp vào nên mặt hơi đen đi, chỉ có mỗi mấy đứa nhỏ nhà Cố Tri Ý vẫn có khuôn mặt trắng hồng, không hề có chút dấu vết nẻ da nào cả.
Người làm bà nội như mẹ Lâm đều yêu thương tất cả những đứa cháu nhà họ Lâm, thế nhưng đứa nhỏ mà bà yêu thích nhất chính là Tam Bảo. Lâu lâu bà lại ghé qua nhà Cố Tri Ý một lần, bề ngoài thì lấy cớ giúp con dâu trông con, nhưng thực ra lại bế cháu nội đi ra ngoài khoe khắp làng trên xóm dưới. Cho dù có những hôm Tam Bảo không ở đó thì cũng không sao cả, mẹ Lâm vẫn không mất đi sự nhiệt tình khoe cháu của mình.
Cố Tri Ý thấy vậy cũng không bận tâm. Nếu mẹ chồng đã trông Tam Bảo hộ thì cô ở nhà không có việc gì sẽ dạy hai đứa lớn Đại Bảo và Nhị Bảo học tập. Bầu không khí học tập của ba mẹ con quả thực là cực kỳ vui nhộn! Khụ khụ, nói đúng hơn là ấm áp.
Ví dụ như hiện tại, Cố Tri Ý đang giao bài tập cho hai đứa nhỏ để có thể khiến chúng ngồi yên. Ai ngờ, kết quả lại... trời không chiều lòng người!!!
Hiện tại, trình độ của hai đứa nhỏ đã biết đặt câu. Vì vậy, Cố Tri Ý đã đưa ra vài ví dụ để hai anh em tự ngồi đặt câu theo.
Ví dụ: Mình và mèo con là bạn tốt.
Đặt câu theo mẫu: và
Đại Bảo: Mình và mẹ là người một nhà.
Nhị Bảo thò đầu qua để xem thử đáp án của anh mình, thấy câu này thì nói: “Anh Đại Bảo ngốc, chúng ta và mẹ vốn đã là người một nhà mà!”
Đại Bảo: “Không phải mà.”
Hửm? Lúc Cố Tri Ý đang chăm chú làm bài tập của mình thì nghe thấy Đại Bảo nói là không phải? Chẳng lẽ con cái và mẹ không phải là người một nhà? Đại Bảo và cô không phải là người một nhà?! 3ee834
Lúc cô đang chuẩn bị cầm roi dọa thì nghe thấy Đại Bảo nói tiếp: “Chờ đến khi anh cưới vợ thì anh và mẹ chính là người hai nhà mà!”
Trời đất ơi! Cái gì thế này? Đây là lời mà một thằng bé mới bốn tuổi có thể nói ra ư? Điều đáng nói là cô chẳng tài nào cãi lại được! Được lắm!
Nhị Bảo ngồi một bên lắng nghe chăm chú, cảm thấy hình như anh trai mình nói cũng khá là có lý.
Cố Tri Ý đã trở thành người hai nhà với hai đứa con trai: Chung quy là cô đã đặt lòng tin nhầm chỗ rồi! Thôi kệ, ra bài tiếp!
Cố Tri Ý tiếp tục cho bài tập hai đứa nhỏ, lần này là sắp xếp các từ đã cho để tạo thành một câu hoàn chỉnh: Bắc Kinh, muốn đi, con, không?
Nhị Bảo nhanh chóng ghép thành câu: “Mẹ, mẹ muốn đi Bắc Kinh à?”
Cố Tri Ý: “Không, mẹ chỉ muốn đánh con thôi!”
Sau khi ra đề toán học, Cố Tri Ý càng cảm thấy bất lực với hai đứa con của mình hơn.
Đề bài là 16 cộng 18 bằng bao nhiêu? Được rồi, bắt đầu dạy thôi.
“Sáu cộng tám bằng bao nhiêu?”
Đại Bảo: “Mẹ ơi, bằng mười bốn ạ!”
Thông minh lắm!
“Tốt, Đại Bảo giỏi quá! Vậy con viết số bốn ở đây đi, vì cộng lại lớn hơn mười nên chúng ta phải nhớ một.” Cố Tri Ý viết số bốn ở dưới phép tính, sau đó lại viết một số một nho nhỏ bên cạnh.
Nhị Bảo không hiểu nên hỏi ngay: “Mẹ ơi, con số đằng trước có phải dùng số một vừa nhớ khi cộng lớn hơn mười không?”
Cố Tri Ý: “Đương nhiên là phải dùng rồi!”
“Thêm số một vừa nhớ khi cộng lớn hơn mười kia, vậy một cộng một cộng một bằng bao nhiêu nhỉ?” Cố Tri Ý cảm thấy đáp án đã ở ngay trước mắt, ai ngờ...
“Mười hai ạ.” Đại Bảo đúng lý hợp tình nói.
“Tại sao lại thành mười hai rồi?” Cố Tri Ý vô cùng nghi hoặc hỏi.
“Mẹ ơi, còn số mười lúc nãy nữa, mười cộng một cộng một không phải là bằng mười hai ạ?” “Cho nên đáp án của phép tính sáu cộng tám chính là một trăm hai mươi bốn. Đúng, quá chuẩn luôn!”
Cố Tri Ý đã c.h.ế.t trong lòng, cô còn nghĩ cả nội dung cáo phó sau khi mình c.h.ế.t luôn rồi cơ. Mẹ ruột của Đại Bảo và Nhị Bảo, nguyên nhân chết: Khi dạy học bị con trai làm cho tức chết.
Than ôi, con cái khó dạy quá chừng! Cố Tri Ý lập tức muốn từ bỏ, nhanh chóng đánh bạt hai đứa ra sân chơi.