Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 22
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:30
“Đại Bảo giỏi lắm! Mẹ thấy con chăm sóc em trai rất chu đáo. Vậy, Đại Bảo muốn mẹ thưởng gì cho con nào?” Nhị Bảo còn đang mải mê vầy nước, vừa nghe thấy mẹ nói muốn thưởng liền chẳng thèm chơi nữa.
Thằng bé liền giơ tay lên, vẫy lia lịa, sợ Cố Tri Ý không nhìn thấy mình nên nhanh chóng chạy tới trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt sáng lấp lánh, hăm hở nói: “Mẹ, mẹ ơi, Nhị Bảo cũng muốn được thưởng ạ!” Nói đoạn, như thể sợ Cố Tri Ý sẽ từ chối, thằng bé còn vội vàng bổ sung thêm: “Nhị Bảo ngoan lắm ạ! Ngoan lắm!”
Cố Tri Ý bật cười vì điệu bộ ngốc nghếch của Nhị Bảo, cô cố ý trêu chọc thằng bé, liền nắm lấy tay hai anh em vào nhà thay cho chúng bộ quần áo sạch sẽ. Vừa đi, cô vừa nói: “Vì anh trai chăm sóc cho con rất chu đáo nên được thưởng, còn Nhị Bảo làm gì mà mẹ phải thưởng cho con nhỉ?”
Đại Bảo nghe Cố Tri Ý khen mình, khóe môi thằng bé cứ cong lên mãi, đôi mắt híp lại, trông đáng yêu vô cùng. Nhị Bảo nghe thấy Cố Tri Ý hỏi mình ngoan ở chỗ nào thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn nhúm lại, vẻ mặt khổ sở vô cùng.
Cố Tri Ý chưa từng thấy trên mặt một đứa bé lại có những biểu cảm phong phú đến vậy, thoắt cười thoắt buồn thiu.
Nhị Bảo nghe tiếng cười, ngẩng đầu lên lại thấy Cố Tri Ý đang mỉm cười. Tuy không biết vì sao mẹ mình lại cười, nhưng trực giác mách bảo thằng bé rằng mẹ đang trêu chọc mình.
Thế là Nhị Bảo hứ một tiếng, rồi lại nghĩ bụng đúng là mình cũng chẳng làm gì đáng được khen nên liền bắt đầu mè nheo với mẹ: “Mẹ ơi, Nhị Bảo sẽ ngoan ngoãn mà, Nhị Bảo cũng muốn được thưởng, được không ạ?”
Vào trong phòng, Cố Tri Ý đến mở chiếc tủ quần áo cũ kỹ, tìm cho hai đứa mấy bộ đồ. Cô ngồi trên ghế, giúp bọn trẻ thay đồ. Nhìn cái vẻ tinh quái của Nhị Bảo, Cố Tri Ý thầm nghĩ phải uốn nắn thằng bé một chút, thế là cô để hai anh em đứng ngay ngắn bên cạnh mình.
Vốn là Cố Tri Ý còn muốn mỗi bên ôm lấy một đứa, nhưng bụng cô lại đang to dần, nên đành gác lại ý định đó.
Cố Tri Ý nhìn về phía Nhị Bảo, giọng điệu nghiêm nghị: “Anh trai thường xuyên lo toan cho con, vì vậy mẹ mới nói sẽ thưởng cho anh ấy. Còn Nhị Bảo thì chẳng tự kể ra được mình ngoan ở chỗ nào, nên mẹ không thể thưởng cho con được.” Thấy cái miệng nhỏ của Nhị Bảo chõ ra, mắt đã rơm rớm, tưởng chừng sắp òa khóc.
Cố Tri Ý ra vẻ nghiêm nghị: “Con có khóc lóc cũng chẳng ăn thua đâu, mẹ sẽ không mủi lòng đâu. Khóc không thể giải quyết được gì cả.” Cô muốn Nhị Bảo bỏ được cái nết hễ khóc là được chiều theo ý muốn.
Nhị Bảo có cái hiểu, có cái không, nhưng cũng lờ mờ nhận ra mình có khóc lên cũng không có tác dụng gì, mẹ sẽ chẳng xuôi lòng. Gương mặt bé bỏng muốn khóc nhưng vẫn cố nín, trông đáng thương vô cùng.
Đại Bảo thấy Nhị Bảo thế này lại theo thói quen muốn nhường nhịn thằng em. Cố Tri Ý kịp thời ngăn lại, cô ân cần dặn: “Tuy Đại Bảo là anh trai, nhưng con cũng chỉ lớn hơn Nhị Bảo vài phút mà thôi, con vẫn là đứa bé. Vì vậy, không cần phải cái gì cũng nhường cho em trai.”
Lần đầu tiên Đại Bảo nghe thấy mẹ nói chính mình vẫn là đứa bé, không cần cái gì cũng đều nhường cho em trai khiến cậu bé hơi ngơ ngác. Từ trước đến nay, người lớn vẫn thường nói rằng cậu bé là anh trai, phải chăm sóc cho em trai, phải nhường nhịn em trai, nhưng hôm nay mẹ lại nói với cậu bé, không cần thiết cái gì cũng nhường em trai. Thật sự có thể như thế chứ?