Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 245
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:43
Cố Tri Ý vuốt nhẹ đầu Đại Bảo: “Em trai không đáng thương đâu. Bây giờ em trai chỉ có thể b.ú sữa thôi, đợi đến khi em lớn bằng các con thì sẽ ăn được cơm cháo bình thường.”
Cuối cùng, Đại Bảo và Nhị Bảo nửa hiểu nửa không mà gật gật đầu. Cố Tri Ý cũng không để hai đứa trông Tam Bảo nữa. Thấy đôi mắt Tam Bảo đã díu lại, cô khẽ ru bé ngủ rồi đặt vào trong không gian cho Mông Mông trông nom, dù sao cũng không thể phí hoài công năng này được.
Trong khi Cố Tri Ý bận rộn chăm con, thì ở một nơi khác, chàng thanh niên trí thức Vương Dương đang kéo lê thân thể gầy gò đi tới huyện thành. Thật vất vả lắm anh ta mới đến được huyện thành, sau khi tìm được căn nhà mà chồng Cố Xảo là Trần Tuấn Nhẫn thuê thì liền ngồi xổm nghỉ ngơi ở ven đường.
Từ thôn Phúc Lâm đi tới huyện thành mất cả nửa ngày. Vương Dương vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì tình cờ gặp Cố Xảo bụng bầu vượt mặt đang bước ra khỏi nhà. Vốn dĩ anh ta cũng chỉ định đến huyện thành thử vận may, ngờ đâu lại gặp đúng người.
Nhưng Vương Dương cũng biết lúc này không thể lập tức tiến đến gần nên chỉ đành đi theo Cố Xảo tới một con ngõ nhỏ vắng vẻ, nhìn thấy xung quanh không có ai mới dám lại gần cô ta.
Gần đây, vì bụng Cố Xảo ngày một lớn dần nên số lần ra ngoài cũng thưa thớt hẳn. Hôm nay đúng lúc cô ta thèm ăn nên muốn đi tới Cung Tiêu Xã mua vài quả mơ về ăn, ngờ đâu trước mặt bỗng nhiên có một người đàn ông quần áo tả tơi xuất hiện.
Lúc Cố Xảo đang định mở miệng quở trách thì nghe được một giọng nam quen thuộc: “Xảo Xảo, là anh đây.”
Sau khi thấy rõ người đến là ai, Cố Xảo càng trở nên tức giận và mất kiên nhẫn hơn. Cô ta kéo vội Vương Dương vào sâu trong ngõ nhỏ, hỏi: “Không phải tôi đã nói với anh không biết bao nhiêu lần rồi sao? Đã bảo không có việc gì thì đừng tới tìm tôi, anh đang làm gì vậy hả?”
Vốn dĩ Vương Dương vẫn luôn khinh thường người đàn bà ngu xuẩn Cố Xảo này, nhưng ai bảo là...
Vương Dương không hề tỏ ra mất kiên nhẫn như trước nữa, lần này nghe thấy Cố Xảo càu nhàu thì anh ta cũng không phản bác.
Cố Xảo cũng biết nơi này không tiện nói thêm nên cũng không mắng chửi nữa mà tức giận hỏi: “Anh tới tìm tôi làm gì? Đã dụ dỗ được con nhỏ Cố Tri Ý kia chưa?”
Nghe thấy tên Cố Tri Ý thì Vương Dương lập tức hận đến ngứa răng. Tuy việc anh ta và quả phụ Lâm bị bại lộ không phải do Cố Tri Ý gây ra, thế nhưng trong lòng Vương Dương luôn nghĩ nếu Cố Tri Ý chấp nhận mình sớm hơn thì anh ta cũng không đến nông nỗi phải qua lại với cô quả phụ trong thôn rồi thành ra như thế này. Cho nên Cố Tri Ý chính là kẻ gián tiếp gây ra chuyện này! Có một số người vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng thích đẩy hết mọi lỗi sai của mình lên đầu người khác, đúng là loại người tự lừa dối bản thân.
“Vẫn chưa, không biết tại sao mà bây giờ cô ta lại trở nên không dễ lừa gạt như trước nữa.” Dứt lời, Vương Dương lại cẩn trọng nói về mục đích mà hôm nay mình tới huyện thành: “Này Xảo Xảo à, em cũng biết chuyện của anh đúng không? Em giúp anh chút tiền đi.”
Chuyện của Vương Dương ồn ào đến mức ngay cả Cố Xảo ở huyện thành cũng nghe nói đến. Vốn dĩ cô ta còn cho rằng lần này có thể dứt khoát thoát khỏi Vương Dương, không nghĩ rằng lại vẫn bị hắn ta bám riết đòi tiền. Lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để trở mặt, cho nên dù Cố Xảo không tình nguyện thì vẫn nói: “Hiện tại tiền mặt trong nhà tôi đều ở trong tay mẹ chồng cả rồi.”
Dứt lời, cô ta móc tiền trong túi một lúc, lấy ra mấy đồng bạc nhét vào tay Vương Dương, “Chỉ có ngần này thôi, anh tạm cầm lấy mà dùng. Sau này không có việc gì thì đừng có mà tới huyện thành tìm tôi, có việc gì tôi sẽ tự tìm anh sau.”