Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 338
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:48
“Được, được, được! Sau khi cậu bị thương rồi quay trở lại đây, tôi còn chưa kịp chúc mừng chức phó đoàn trưởng của chúng ta!” Trịnh Quang Huy vẫn không quên trêu ghẹo anh đôi ba câu. Đoạn ông tiếp lời: “Lần này tổ chức sẽ ghi nhận công lao của cậu, cứ yên tâm! À phải rồi, em dâu và mấy đứa nhỏ cũng đã đến đây rồi chứ?” Dù sao thì Lâm Quân Trạch cũng vừa mới được thăng chức, nên công lao hiện tại chỉ có thể ghi nhớ trước, chờ đến khi Trịnh Quang Huy được cất nhắc lên vị trí cao hơn, thì Lâm Quân Trạch nghiễm nhiên sẽ thay thế ông ấy.
“Báo cáo, tất cả đã đến rồi ạ!” Lâm Quân Trạch khác hẳn khi đối diện với Cố Tri Ý, trước mặt cấp trên, anh khoác lên vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, ăn nói chuẩn mực, không hề cẩu thả. “Thôi nào, không cần nghiêm túc như vậy, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi mà. Tôi đã nói với chị dâu của cậu rồi, tối nay, cả nhà cậu cứ đến nhà tôi ăn một bữa cơm đạm bạc. Cũng coi như là bữa tiệc đón mừng mọi người.” Trịnh Quang Huy trông thì có vẻ oai nghiêm, nhưng thực chất lại là một người rất hay cười. Mà quả thật, khi thấy Lâm Quân Trạch quá đỗi nghiêm nghị, ông không nhịn được mà bật cười phá lên.
Lâm Quân Trạch cũng không từ chối lời mời. Dù sao thì lúc này, trong nhà anh cũng chưa có thức ăn, còn phải đi mua sắm thêm nhiều thứ. Cấp trên đã nhã ý mời, anh đành phải nhận lời. Hai người không nói nhiều về chuyện riêng tư, mà nhanh chóng chuyển sang bàn bạc về sự việc lần này. Lâm Quân Trạch chỉ kể qua loa về những gì đã xảy ra trên chuyến tàu, anh chỉ nhắc đến việc bản thân đã giải cứu con trai, còn những chi tiết liên quan đến Cố Tri Ý thì anh chọn cách bỏ qua, không đả động tới.
Trịnh Quang Huy không hề hay biết rằng còn có chuyện như vậy. Lúc này, ông vô cùng tức giận, đập mạnh bàn tay xuống bàn: “Những kẻ này thật sự càng ngày càng càn rỡ! Con trai út nhà cậu không sao chứ, Tiểu Tam Bảo ấy?” “May mà không có gì đáng ngại ạ, chỉ là bị thương nhẹ một chút, tối đến khi ngủ say, cứ trở mình là lại khóc thút thít.” Lâm Quân Trạch nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy những vết bầm tím trên người Tam Bảo, đến giờ vẫn khó mà nén được cơn phẫn nộ.
“Cậu cứ yên tâm, khi trở về tôi sẽ cho người điều tra kỹ lưỡng chuyện này giúp cậu. Nhất định phải tóm cổ những kẻ coi thường pháp luật này ra trước ánh sáng công lý!” Trịnh Quang Huy cam đoan. “Nghe nói chuyện lần này còn có dính líu đến đám Loan Loan nữa sao? Bọn người này thật sự coi chúng ta đã c.h.ế.t hết rồi à? Lần này, e rằng còn liên quan đến không ít người đâu. E là cái ‘bầu trời’ này cũng sắp sửa có biến động lớn rồi đây!” Trịnh Quang Huy không khỏi thở dài cảm thán.
Hai người họ bàn bạc một số công việc trong phòng làm việc. Khoảng nửa giờ sau đó, khi đã báo cáo xong xuôi mọi việc, Lâm Quân Trạch mới đứng dậy chuẩn bị ra về. Trước khi anh đi, Trịnh Quang Huy vẫn không quên dặn dò: “Nhớ kỹ, buổi tối đến nhà dùng cơm đấy!” “Tôi đã rõ ạ. Cảm ơn đoàn trưởng!” Lâm Quân Trạch đáp. Lúc này, Lâm Quân Trạch chỉ một lòng muốn nhanh chóng về nhà, bước chân anh đi còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Ở bên này, Cố Tri Ý đang ăn dở thì Tam Bảo đã tỉnh giấc. Một mình cậu bé nằm trên giường, lặng lẽ phun nước miếng, rồi tự mình cười “i a” khi nước dính vào mặt. Cố Tri Ý đã đặt Tam Bảo trên giường, cẩn thận chèn gối xung quanh để đảm bảo an toàn, nên thấy thế cô cũng yên tâm mà không vội bế cậu bé lên ngay.
Sau khi dùng bữa xong, Cố Tri Ý cho Tam Bảo b.ú sữa. Tam Bảo ăn uống no nê thì đột nhiên cậu bé bập bẹ được một tiếng: “Ma... a ma”, khiến Cố Tri Ý sững sờ, dù sao Tam Bảo cũng chỉ mới bốn tháng tuổi thôi mà.
Sau đó, Cố Tri Ý tiếp tục chơi với thằng bé thêm một lát, cậu bé vui vẻ còn phát ra những tiếng a a.
Thế nhưng, lúc Lâm Quân Trạch vừa vào đến nơi, Cố Tri Ý bảo Tam Bảo nói lại thì cậu bé lại ngậm tăm, chẳng chịu lên tiếng nữa.
“Nhóc con này, đúng là chẳng chịu nể mặt mẹ chút nào!” Cố Tri Ý giả vờ tức giận, vỗ nhẹ Tam Bảo.
“Anh báo cáo xong rồi chứ?” Cố Tri Ý hỏi anh.
“Đã xong hết rồi. Vợ à, em và các con ăn cơm chưa?” Lâm Quân Trạch vừa vào cửa đã cởi chiếc áo khoác ngoài ra.
“Ăn rồi, em có phần cho anh đấy, anh cũng ăn đi!” Cố Tri Ý chỉ vào bát mì đang được đậy nắp trên bàn.