Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 430
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:53
Dù sao thì chị ta cũng chỉ vô tình nghe lỏm được chồng mình nói chuyện mà thôi. Nếu bây giờ nói ra, e rằng chồng chị ta cũng chẳng được lợi lộc gì.
Thế nên chị ta đành gượng ép nói: "Chính là hôm đó tôi nghe mọi người đang tìm cái chìa khóa gì đó, rồi tôi lại thấy mấy đứa bé nhà đồng chí Lâm phó đoàn chơi ở đằng kia. Chẳng phải tôi cũng chỉ có ý tốt mà thôi sao? Bây giờ đã chứng minh không có chuyện gì, vậy thì chắc là tôi nhìn lầm rồi."
Uông Mỹ Phương lúc này cũng coi như "cái khó ló cái khôn", nghĩ ra được lời nói như vậy, tưởng rằng cứ thế là mọi chuyện sẽ dễ dàng cho qua.
Giờ không thể đổ oan cho người ta nữa, trước hết vẫn nên nghĩ xem làm sao để tự bảo toàn thân mình.
“Vậy tôi hỏi chị dâu Uông một câu, chị nhìn thấy mấy đứa trẻ nhà tôi chơi ở chỗ nào?"
Cố Tri Ý cất lời hỏi.
“Hôm... hôm qua." Giờ đây, nét mặt Uông Mỹ Phương đã rõ ràng lộ vẻ hoảng loạn cực độ.
“Ồ, vậy ra chị dâu Uông còn có cả "thiên lý nhãn" kia à? Tôi ở nhà mà chị cũng có thể biết, hay là... đêm qua, khi mọi người đều đang xem văn nghệ, chị vẫn luôn dòm ngó tôi hả?” Cố Tri Ý phá lên cười.
Uông Mỹ Phương bị hỏi vặn đến mức cứng họng, chẳng thể đáp lời.
Dù sao thì buổi tối tối lửa tắt đèn, mình không có chuyện gì lại cứ nhìn chằm chằm vào nhà người ta thì quả là không thể giải thích nổi.
“Vợ chú Hứa, chuyện này cô nói thế nào đây? Tự tiện đi báo cáo linh tinh, không thể để mọi người học theo cái thói này của cô chứ. Cô thử nói xem, cứ dăm ba bữa lại tới báo cáo một lần thì cuộc sống của người nhà chúng ta ở nơi này làm sao mà sống yên ổn được?” Trịnh Quang Huy thẳng thừng lên tiếng.
Rồi sau đó, ông lại nhìn về phía người điều tra kia: “Còn các cậu, chỉ với một lời báo cáo vu vơ mà các cậu đã ầm ĩ phô trương đến vậy để điều tra, đây không phải là làm nguội lạnh tấm lòng của những chiến sĩ chúng ta sao?”
Người xung quanh sôi nổi phụ họa: “Đúng vậy đó, chẳng có lúc nào yên!”
“Đây không phải chỉ tổ gây chuyện thôi sao?”
Người đàn ông điều tra kia cũng biết rõ lần này phe mình tới là vì tư thù cá nhân, chính anh ta cũng đuối lý, chẳng biết nói sao để phản bác.
“Chuyện này tôi sẽ báo cáo sự việc đúng như thực tế lên cấp trên, cũng sẽ trả lại công bằng cho mọi người.”
Trịnh Quang Huy dứt khoát tuyên bố giải quyết. Rồi sau đó, ông bắt đầu giải tán đám đông vây xem.
“Thôi được rồi, trò vui đã hết, mọi người về làm việc đi!”
Sau khi chờ mọi người đi hết, Trịnh Quang Huy mới nhìn về phía Lâm Quân Trạch, đôi mắt hai người chạm nhau.
Cũng không nói thêm câu nào.
Hai người cùng đi làm.
Uông Mỹ Phương bị những ánh mắt dò xét của mọi người làm cho đỏ bừng mặt, bất chấp cả hình tượng vợ lính mà cô ta dày công gây dựng bấy lâu, ôm mặt bỏ chạy.
Riêng Trần Nguyệt Hương thì nán lại một lát, rồi rón rén đến bên tai Cố Tri Ý, thì thầm: “Sao em lại chọc ghẹo cô ta thế? Để cô ta giở trò hãm hại nhà em như vậy?”
Cố Tri Ý đảo mắt, đáp: “Chị dâu à, chị đâu phải không biết em, em có cơ hội nào mà đi gây chuyện với cô ta chứ? Chắc là do lão Lâm nhà em đã cản trở đường công danh của chồng cô ta chăng?”
Cố Tri Ý cũng chỉ có thể đoán được mỗi nguyên nhân này.