Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 476
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:56
Cố Tử Mộc điền nguyện vọng là ngành kiến trúc. Thật ra nguyện vọng của hai anh em nhà họ Cố cũng có thể dễ dàng nhận ra từ trong cuộc sống thường ngày. Cố Tử Mộc tương đối thích tu sửa nhà cửa, xây dựng các công trình, còn Cố Tử Lâm thì luôn hứng thú với việc làm ăn, kiếm tiền. Cố Tử Lâm cũng thi vào một trường đại học ở Kinh Đô giống như Cố Tri Ý, chẳng qua không phải những trường danh tiếng như Hoa Thanh hay Bắc Đại mà là một học viện kinh tế.
Xác thật là Cố Tri Ý cũng không ngờ rằng người anh thứ hai của mình lại cảm thấy hứng thú với ngành kinh tế, xem ra sau này anh cũng có thể phát triển theo con đường đó.
Cô không nhịn được mà nhớ tới Cố Tử Lâm ở kiếp trước, vì em gái và mẹ liên tiếp gặp chuyện nên đã nhanh chóng trưởng thành hơn rất nhiều.
Chẳng qua ở giai đoạn trước thì sự nghiệp của anh cũng không quá thuận lợi, lúc anh chân chính làm giàu là vào thập niên 90, Cố Tử Lâm cũng xem như là gần đến tuổi trung niên thì mới bắt đầu phất lên. Chuyện này cũng chứng tỏ bản thân Cố Tử Lâm vốn có đầu óc kinh doanh nhạy bén. Đời này anh còn được đi tới đại học để học hành tử tế, chắc chắn là sẽ thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều so với đời trước phải tự mình lăn lộn ngoài xã hội.
Mọi người bắt đầu nói về một vài kế hoạch trong tương lai. Tuy các kế hoạch này tương đối rõ ràng trong tâm trí họ, nhưng tương lai cụ thể thế nào thì cũng thực sự là khó mà nói trước được. Chẳng qua bây giờ Cố Tri Ý vẫn phải khéo léo đánh tiếng trước với Cố Khôn về một chuyện: “Ba à, ba có còn nhớ rõ chuyện lần trước con từng nói với ba không? Nông dân chúng ta tự mình trồng trọt, ngoại trừ số thuế phải nộp lên cho quốc gia mỗi năm thì dư lại đều là của nông dân mình ấy ạ.”
Nghe Cố Tri Ý nói đến việc này thì Cố Khôn vẫn còn nhớ rất rõ. Thật ra mấy năm nay ông cũng rất muốn đi chứng thực, dù lý luận nghe rất hấp dẫn nhưng thực tiễn lại không hề dễ dàng như vậy. Cố Khôn cũng không hề giấu giếm mà nói thẳng: “Cái này thì ba biết, nhưng con gái à, ở thôn chúng ta mà muốn thực thi việc này thì vẫn còn chút khó khăn.”
Chuyện này cũng coi như là có lợi cho bản thân nên chắc chắn là mọi người đều không có ý kiến gì, nhưng bọn họ cũng sợ rằng nếu như bị lãnh đạo bên trên biết thì sẽ phải gánh vác trách nhiệm. Nói một cách đơn giản thì chính sách hiện giờ vẫn còn chưa rõ ràng nên mọi người đều không dám mạo hiểm như vậy, cho dù là đại đội trưởng có quyền uy như Cố Khôn đi chăng nữa. Chính vì lẽ đó nên chuyện này vẫn luôn trì trệ không tiến triển.
Chẳng qua thời gian đã sắp tới rồi, Cố Tri Ý đã kiến nghị với Cố Khôn một lượt. Đương nhiên là Cố Tri Ý cũng đã đề cập qua với nhà họ Lâm bên kia, thế nhưng người đại đội trưởng như ba Lâm có đủ quyết đoán để thực thi hay không thì cô cũng không biết.
Cô cẩn thận phân tích: “Ba à, hình thức kinh tế hiện tại của chúng ta sẽ không tồn tại quá lâu đâu. Đến lúc đó chắc chắn lãnh đạo bên trên sẽ yêu cầu nông dân chúng ta phải tự mình làm chủ, làm như vậy thì sản lượng mới có thể không ngừng gia tăng được. Bây giờ chưa có ai nghĩ đến điều này nhưng đến lúc đó chắc chắn sẽ có những nhóm người đầu tiên đứng ra tiến hành thực nghiệm. Ba à, con cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt đấy ạ, một cơ hội ngàn vàng.”
Bây giờ Cố Khôn đã cực kỳ tin tưởng Cố Tri Ý. Nghe thấy con gái nói như vậy thì trong lòng ông cũng bắt đầu có những ý tưởng mới mẻ. Đặc biệt là Cố Tri Ý còn vẽ ra cho ông một viễn cảnh tươi sáng, một cái bánh nướng lớn đến nỗi cứ như thể thắng lợi đang ở ngay trước mắt vậy.
“Con gái à, con chắc chắn không? Chúng ta có thể tiên phong trở thành nhóm người đầu tiên làm được chuyện tốt này sao?” Thật ra Cố Khôn đã có ý định chuẩn bị thực thi kế hoạch này rồi, chẳng qua ông vẫn muốn hỏi thêm một câu cho chắc chắn.
Cố Tri Ý gật gật đầu, quả quyết: “Ba à, ba cứ yên tâm đi, tin con thì chỉ có chuẩn chứ không sai đâu ạ.”