Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 759
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:12
Lâm Quân Trạch quay lại nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn và Viên Viên, hai đứa bé vẫn chưa đái dầm nên trước hết, anh giao Đoàn Đoàn và Viên Viên cho Đại Bảo trông nom. Còn anh thì xuống giường ra bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nhị Bảo thấy Lâm Quân Trạch đi rồi. Sau đó, cậu bé bắt chước dáng vẻ của bố lúc nãy mà diễn trò cho Đoàn Đoàn xem.
“Em à, em làm gì vậy? Để anh nấu bữa sáng cho!”
Giọng nói khàn khàn của cậu bé khiến Đoàn Đoàn bật cười khúc khích. Viên Viên không biết cười cái gì nhưng cậu bé cũng khúc khích cười theo một lúc. Nhị Bảo cảm thấy tự thấy mình thật tài tình.
“Đại Bảo, anh xem này, em gái cười, em gái đáng yêu xiết bao.” Nói rồi, lại hôn chụt một cái.
“Ừm, em gái rất xinh đẹp!” Đại Bảo gật đầu lia lịa đồng tình.
“Em gái xinh đẹp nhất rồi!” Tam Bảo cũng đồng ý, sau đó lại bắt chước anh hai, tiến lại gần hôn Đoàn Đoàn. Hôn Đoàn Đoàn xong, lại quay sang hôn Viên Viên đang nằm cạnh đó.
Đoàn Đoàn ghét ơi là ghét. Hai tên nhóc này, mới sáng sớm đã làm lem luốc nước bọt lên mặt mình.
“Được rồi, em gái đang thấy hai đứa phiền phức rồi đấy.”
Sau đó, vẫn là Đại Bảo đã nhận ra điều đó, cậu bé trực tiếp giải thoát Đoàn Đoàn khỏi vòng vây của hai em trai. Rồi cầm chiếc khăn trong tay lên, giúp cho Đoàn Đoàn lau đi những vết nước bọt trên mặt.
Lúc này Đoàn Đoàn mới chịu bằng lòng. Vẫn là anh cả biết chuyện nhất.
Đoàn Đoàn lập tức nở một nụ cười tinh quái với Đại Bảo.
Nhị Bảo ghen tỵ, buồn bực nói: “Anh đi.”
Sau đó thì ra khỏi phòng. Tam Bảo cũng lon ton chạy theo Nhị Bảo ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi Đại Bảo.
Bây giờ Đại Bảo đã không còn ham chơi lêu lổng như trước, cậu bé rất lặng lẽ ngồi trông nom Đoàn Đoàn và Viên Viên.
Chỉ là giờ đây không còn ai quanh đó, Đại Bảo khẽ khàng lại gần, đặt lên má Đoàn Đoàn và Viên Viên một nụ hôn. Rồi cậu bé mới mãn nguyện mỉm cười.
Thật ra, vừa rồi nhìn thấy Nhị Bảo và Tam Bảo hôn em trai và em gái thì Đại Bảo đã muốn tham gia vào ngay lập tức.
Chẳng qua cậu bé cảm thấy mình là một anh cả, phải giữ vẻ cẩn trọng, chín chắn hơn nên mới phải chịu đựng như thế.
Lúc này thấy không còn ai ở xung quanh nữa nên cậu bé liền gạt bỏ cái vẻ chững chạc ấy đi. Trước hết cứ tranh thủ hôn cô em gái mềm mại này đã. À, cả thằng em trai nữa.
Đại Bảo đang âm thầm vui mừng nhưng lại hoàn toàn không hề hay biết, rằng cái vẻ nghiêm nghị, chững chạc của mình đã tan biến tự lúc nào.
Đoàn Đoàn cũng không ngờ anh trai lớn lúc nào cũng ra vẻ người lớn, hóa ra lại là một người như vậy.
Thật là một cậu bé đáng yêu mà!
Chẳng mấy chốc, Lâm Quân Trạch mang bữa điểm tâm đã soạn xong xuôi lên.
Cố Tri Ý rửa mặt xong mới gọi Đại Bảo lại, mọi người trong nhà ngồi vào bàn, bắt đầu ăn bữa điểm tâm đạm bạc.
Khi Hà Thúy đến trông coi hai đứa trẻ thì Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch đi đến bưu điện.
Quả đúng lúc đó, có một bức điện báo từ thành phố Triều đến, báo rằng những người lớn trong nhà đã an toàn về đến nhà.
Thời điểm thật đúng lúc.
Cố Tri Ý cũng tiện thể gửi lại hai lá thư về phía bên ấy, nói rõ tình hình bên này.
Bởi vì mấy đứa trẻ đều ở nhà nên hai vợ chồng không thể la cà bên ngoài, vì vậy mà lập tức quay về nhà.
Vừa về nhà được một lúc thì Ngô Anh Tử đã ghé đến.
Tuy nhiên, vì Lâm Quân Trạch từng nhắc đến chuyện này nên ngược lại Cố Tri Ý không quá đỗi ngạc nhiên.
Ngô Anh Tử dẫn theo chồng mình đến. Trước đó, Ngô Anh Tử và người nhà chị ấy đều cho rằng đứa bé không may mất đi vì khó sinh.
Vì vậy, khi đó Ngô Anh Tử không thể chấp nhận nổi tin con mình đã qua đời nên mới cứ gào khóc không thôi.
Nhưng ai có thể nghĩ được rằng một bệnh viện danh tiếng như vậy lại có thể xảy ra chuyện thất lạc con trẻ như thế.
Mấy hôm trước, đứa bé đã được tìm thấy và đưa về nhà, chỉ là đứa bé vẫn còn lạ lẫm với nơi chốn mới nên khó tránh khỏi cảm giác bỡ ngỡ, lại thêm một tháng qua, Ngô Anh Tử ngày nào cũng khóc đến cạn nước mắt nên sữa cũng không còn.
Người trong nhà đều chạy đôn chạy đáo lo cho đứa bé.