Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 903

Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:22

Suốt hai ngày qua, lòng thằng bé cứ thấp thỏm không yên, lo sợ mẹ Cố Tri Ý lại nổi trận lôi đình, rồi cái cơn giận ấy sẽ đổ ập xuống đầu mấy anh em chúng nó.

Nhị Bảo liếc mắt ra hiệu cho Đại Bảo và Tam Bảo. Chẳng cần nói thêm lời nào, ba anh em chúng nó đã lập tức hiểu ý nhau.

Thế là lần này, chúng nó chẳng cần phải thấp thỏm lo sợ gì nữa rồi.

Sáng hôm ấy, khi thức dậy, Đoàn Đoàn ngỡ ngàng cảm nhận vết thương trên đầu mình đã lành lặn hẳn.

Thế nhưng vì con bé còn quá nhỏ, Cố Tri Ý vẫn một mực chăm bẵm, chỉ sợ tay Đoàn Đoàn không cẩn thận lại va chạm vào vết thương. Bởi vậy, mỗi khi Đoàn Đoàn muốn tháo miếng băng trên đầu xuống, Cố Tri Ý đều nhanh chóng ngăn lại.

Cuối cùng, Đoàn Đoàn cũng đành ngậm ngùi từ bỏ ý định.

Phải đợi đến tối, khi thoa thuốc lại cho Đoàn Đoàn, Lâm Quân Trạch mới giật mình nhận ra vết thương trên đầu con bé đã bắt đầu kết vảy, thậm chí còn sắp lành lặn hoàn toàn.

Anh không khỏi ngạc nhiên đến sững sờ.

“Này vợ ơi, em mau vào mà xem này!” Lâm Quân Trạch gọi vọng Cố Tri Ý đang ở ngoài sân.

“Có chuyện gì thế?” Cố Tri Ý cứ ngỡ lũ trẻ xảy ra chuyện gì, vội vàng hớt hải chạy vào.

Thế nhưng khi vừa bước vào, cô lại thấy Lâm Quân Trạch vẫn đang dán mắt vào đầu của Đoàn Đoàn.

“Anh đang nhìn gì thế?” Cố Tri Ý ngơ ngác hỏi, lòng đầy khó hiểu.

“Vợ à, em mau đến đây xem đi!” Lâm Quân Trạch nhìn Cố Tri Ý một thoáng, rồi mới chỉ vào đầu của Đoàn Đoàn.

Cố Tri Ý lại gần xem xét, lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng vẫn chưa hiểu rõ sự tình.

Chẳng lẽ nào?

Mấy liều thuốc mà cô lấy từ không gian lại có công hiệu đến thế ư?

Thế nhưng Mông Mông đã từng nói phải mấy ngày nữa vết thương mới bắt đầu kết vảy, sau đó tốc độ hồi phục mới nhanh chóng được.

Thế này là sao chứ?

“Mông Mông ơi, thuốc này thực sự tốt đến mức này sao?”

Trong không gian, Mông Mông khẽ giật mình, có chút chột dạ, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh mà đáp: “Ừm, ừm.”

Cố Tri Ý nghe Mông Mông đáp lời đầy chắc chắn như thế, chẳng mảy may nhận ra sự chột dạ trong giọng điệu của nó, nên cô cũng không còn chút phân vân nào nữa.

Cô nhìn đi nhìn lại, thấy vết thương không có vấn đề gì đáng ngại, sớm kết vảy như vậy cũng là điều tốt.

“Không có gì đâu, chẳng có chuyện gì to tát đâu mà.” Cố Tri Ý vỗ nhẹ lên bả vai Lâm Quân Trạch, người đang ngơ ngác với vẻ mặt đầy khó hiểu.

Thế nhưng, nếu Cố Tri Ý đã bảo không có gì nghiêm trọng, Lâm Quân Trạch cũng đành tạm thời yên tâm.

Anh đã quá quen thuộc với năng lực đặc biệt của Cố Tri Ý rồi.

Sau mấy ngày ở nhà chăm sóc lũ trẻ, Cố Tri Ý cũng đến lúc phải quay lại trường học.

Suốt mấy ngày Cố Tri Ý ở nhà, Hà Thúy đều được nghỉ ngơi thoải mái.

Sáng nay, chị vẫn như thường lệ ghé qua nhà xem tình hình, thấy Cố Tri Ý sắp sửa đi học, chị liền tự giác sắp xếp công việc để ở nhà trông chừng lũ nhỏ.

“Chị dâu à, em nhờ chị trông giúp lũ nhỏ nhé! Chị cũng chẳng cần để ý đến vết thương trên đầu Đoàn Đoàn đâu, đợi đến tối lão Lâm về nhà thay thuốc cho con bé là được rồi.” Trước lúc ra khỏi cửa, Cố Tri Ý đã dặn dò Hà Thúy tỉ mỉ.

“Ôi chao, em cứ yên tâm đi. Chị chỉ trông chừng lũ nhỏ thôi mà.” Hà Thúy cười đáp, tỏ vẻ bao dung.

Cố Tri Ý sải bước đến trường, còn Hà Thúy thì ở nhà đảm đương việc chăm sóc lũ trẻ.

Vì Cố Tri Ý đã đặc biệt dặn dò kỹ lưỡng, nên Hà Thúy cũng chẳng mảy may để ý đến vết thương của Đoàn Đoàn.

Cố Tri Ý phải dặn trước như vậy, bởi vết thương của Đoàn Đoàn mới chỉ mấy ngày, nếu bây giờ nhìn thấy nó đã lành lặn hoàn toàn thì quả thực là không có chút cơ sở khoa học nào để giải thích.

Thế nên, cô vẫn cứ dán miếng vải lên để che đi tình trạng hiện tại của vết thương, tránh gây ra những rắc rối không đáng có.

May mắn thay, mấy ngày sau đó, khi Lâm Quân Trạch thoa thuốc cho Đoàn Đoàn, vết thương trên đầu con bé đã lành lặn hoàn toàn.

Cả hai vợ chồng đều tin rằng đó là nhờ công hiệu thần kỳ của thuốc bôi từ trong không gian, nên cũng chẳng để tâm suy nghĩ thêm nữa.

Một mặt, Đoàn Đoàn đã bình an vô sự, nhưng mặt khác, Chu Mỹ Trân lại đang lâm vào cảnh vô cùng thảm hại.

Cái ngày ấy, Chu Mỹ Trân vội vàng bỏ trốn, nhưng vừa đặt chân đến nhà ga thì bụng chị ta cứ réo lên ùng ục không ngừng, thỉnh thoảng lại văng ra mấy tiếng đánh rắm đầy khó chịu.

Mãi đến khi hai anh em Kiến Minh suýt thì bị cái mùi khó chịu ấy xộc thẳng vào mũi mà c.h.ế.t ngạt, nhưng chúng nó vẫn chẳng dám thốt ra lời nào. Bởi lẽ, nhìn thấy vẻ mặt của Chu Mỹ Trân lúc bấy giờ, hai đứa bé chỉ đành nhẫn nhịn bịt mũi lại.

Bản thân Chu Mỹ Trân cũng cảm thấy bực tức không thôi, chị ta đương nhiên nhận ra mùi khó chịu tỏa ra từ chính mình, nhưng giờ đây đang trong lúc hối hả bỏ trốn, chỉ đành tạm thời nén chịu.

Chỉ là lúc đang mua vé, bụng của Chu Mỹ Trân lại réo cồn cào từng hồi. Sau cùng, chị ta cũng hết cách, đành phải chạy đi giải quyết nỗi buồn trước đã.

Trong bụng chị ta ấm ức nghĩ, thể nào cũng là do Cố Tri Ý nhìn chị ta không vừa mắt, cố ý cho chị ta ăn thứ gì đó không sạch. Ban đầu, chị ta còn có sức mà chửi mắng trong lòng, nhưng rồi Chu Mỹ Trân đã mệt lả đi, kiệt sức chẳng còn tâm trạng để nghĩ ngợi.

Hai đứa bé cứ thế mà ngoan ngoãn ngồi xổm chờ ngoài cửa nhà xí công cộng. Mỗi lần tưởng chừng đã có thể đi rồi thì Chu Mỹ Trân lại quay vào. Mùi nhà xí công cộng vốn đã nồng nặc, giờ lại càng thêm khó chịu bởi “mùi vị” của Chu Mỹ Trân. Lần này, không ai dám bước vào đó nữa.

Sau khi Chu Mỹ Trân bước vào nhà xí, chị ta đã không còn tâm tư mắng chửi Cố Tri Ý, cả người chị ta đã bị giày vò đến rã rời.

Nhưng cũng rất may mắn, chờ đến lúc gần như đã hết đau bụng, Chu Mỹ Trân vẫn dẫn theo hai đứa con của mình mua được vé xe lửa. Trước tiên, chị ta sẽ quay về nhà cũ ở quê. Chị ta không tin tay của Lâm Quân Trạch có thể duỗi dài đến đó, có thể tìm đến nhà chị ta. Chờ cho đến khi tiếng gió này qua đi, chị ta lại quay lại Bắc Kinh. Có lẽ cũng không còn xa nữa đâu.

Chu Mỹ Trân suy nghĩ tìm cách đối phó.

Chỉ là chờ cho ba mẹ con họ đến tỉnh Hà, vừa xuống xe lửa thì phát hiện tiền chị ta giấu trong người đã không cánh mà bay. Chu Mỹ Trân tìm thế nào cũng không thấy, sau cùng chị ta mới phát hiện quần áo của mình đã bị người ta rạch cho một lỗ to.

Trong lòng Chu Mỹ Trân đã lạnh đi một nửa, nhưng nghĩ đến số tiền còn giấu trong túi, chị ta vội vàng mở túi ra xem. Kết quả mở ra xem thì thấy túi của mình cũng đã bị khoét cho một đường.

Lần này, trong lòng Chu Mỹ Trân đã hoàn toàn lạnh buốt. Cả người bủn rủn, chị ta khụy xuống đất, ngồi xụi lơ trên mặt.

“Mẹ, sao vậy ạ?” Kiến Minh nhỏ giọng hỏi.

“Mất rồi, hu hu hu. Tiền của mẹ mất hết rồi. Đồ cẩu tặc lòng dạ độc ác! Các người trộm đi mồ hôi nước mắt của ba mẹ con chúng tôi.”

Lúc này, Chu Mỹ Trân đã chẳng còn để tâm gì đến hình tượng hay thể diện nữa. Chị ta cứ ngồi bệt trên mặt đất mà oa oa khóc lên, tiếng khóc ai oán đến nỗi chó hoang nghe thấy cũng phải rùng mình, cụp tai bỏ chạy.

Phía sau, có nhân viên công tác tiến lên, chủ yếu là vì Chu Mỹ Trân ngồi ở đây dẫn đến sự chú ý của nhiều người kéo đến vây xem, làm ảnh hưởng đến trật tự ở nhà ga.

“Đồng chí, đồng chí, có chuyện gì chúng ta đứng lên trước rồi nói.”

“Nói cái gì mà nói, tiền của tôi đều bị trộm mất rồi. Các anh nhanh tìm về giúp tôi đi!”

Chu Mỹ Trân đột nhiên nhìn thấy nhân viên công tác của đường sắt thì vội vàng kéo tay anh ta, hớt hải nói.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.