Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 966
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:24
Nghe thấy Cố Tri Ý cũng đã nói như vậy thì trong lòng Hồ Tư Tuệ cũng dễ chịu hơn một phần.
Cô cũng chỉ nói oán hận một chút, chứ chuyện cưới xin vẫn là việc đại sự của đời mình. Nghĩ tới mình sắp trở thành vợ của Trương Lực, Hồ Tư Tuệ cảm thấy lòng mình ngọt ngào khó tả.
“Vậy hai người chuẩn bị khi nào tổ chức hôn lễ?” Lúc này Cố Tri Ý mới nhớ tới mà hỏi.
“Mẹ tớ vẫn còn đang đi xem ngày lành tháng tốt, chắc là vào cuối tháng Mười.”
Hồ Tư Tuệ ngượng ngùng nói.
Cố Tri Ý gật gật đầu, thời tiết tháng Mười này cũng dễ chịu, không quá lạnh mà cũng chẳng còn oi bức.
“Đúng rồi, chuyến đi Dương Thành của cậu thế nào rồi?” Hồ Tư Tuệ bắt đầu hỏi chuyện sau đó khi Cố Tri Ý đi Dương Thành.
“Tớ đã mua được một gian cửa hàng ở phố bán buôn bên ấy, hiện giờ anh hai tớ đang trông coi. Ngoài ra, tớ còn cùng vài người bạn hùn vốn mở một công ty xây dựng nhỏ ở Thâm Cát nữa.” Cố Tri Ý thản nhiên đáp gọn.
Hồ Tư Tuệ nghe mà há hốc mồm. Cái này mà gọi là 'không có gì' sao?
“Tiểu Ý, nói đến chuyện làm ăn giỏi giang thì quả đúng là không ai bằng cậu rồi!” Hồ Tư Tuệ giơ ngón cái lên đầy thán phục.
“Còn cậu thì sao, đơn vị mới có thuận lợi không?” Trước kia mọi người đều là học viên ngành thông tin, hiện tại mới vừa tốt nghiệp, bạn học đều được phân công về các tòa soạn báo hoặc công tác ở đài phát thanh, truyền hình.
Hồ Tư Tuệ vẫn ở bên báo xã làm một biên tập viên tập sự, chủ yếu phụ trách viết bản thảo, nói chung cũng được coi là thanh nhàn.
Chỉ là mới chân ướt chân ráo đến nên còn nhiều điều phải học hỏi, hơn nữa trong khoảng thời gian này đang tất bật lo chuyện cưới xin, Hồ Tư Tuệ cũng không cách nào phân thân để quán xuyến cho trọn vẹn mọi việc.
“Cũng chỉ có vậy thôi, tụi tớ mới về nên phải làm mấy việc lặt vặt.” Hồ Tư Tuệ vốn tính xởi lởi, cũng chẳng lo lắng gì chuyện sẽ bị ai xa lánh ở đơn vị mới.
Hai người nói chuyện một ít việc xảy ra gần đây, sau đó Hồ Tư Tuệ bỗng nhiên kể đến chuyện Trương Lực đã mua được một căn nhà ở Bắc Kinh.
Cố Tri Ý nghĩ tới Trương Lực ở Bắc Kinh cũng giúp đỡ mình kiếm được không ít, thấy anh ấy ngày thường cũng rất tần tiện, nên mấy năm nay cũng gom góp đủ tiền mua một căn hộ.
“Vậy cũng khá tốt, hai đứa sắp về chung một nhà rồi, không thể để sau này đến cái chỗ chui ra chui vào cũng không có được.” Cố Tri Ý vẫn vô cùng tán đồng với cách làm này, nên tận dụng lúc này giá nhà đất vẫn chưa quá đắt đỏ, chứ sau này muốn mua e cũng chẳng mua nổi nữa.
“Ừm, chúng tớ chuẩn bị mua một căn ở gần nhà tớ bên ấy, như vậy sẽ tiện bề đi lại hơn, chẳng cần phải xa nhà quá.” Hồ Tư Tuệ nhỏ giọng nói.
Dù sao thì bên nhà Trương Lực cũng không còn ai thân thích, đến lúc ấy nếu tớ có bầu, vẫn phải nhờ mẹ tớ vất vả sang chăm nom. Đây cũng là chuyện cha mẹ tớ đã bàn bạc kỹ với Trương Lực rồi.
Cố Tri Ý nhìn người chị em tốt này, hiện tại sắp tới ngày vui nên thật lòng vui mừng cho Hồ Tư Tuệ.
“Được đó, hiện tại thấy hai vợ chồng son bọn cậu biết bàn bạc với nhau, thế là tốt rồi.”
Hồ Tư Tuệ cảm thấy kết hôn đúng là một trải nghiệm mới lạ, nhưng mà trong lòng tớ vẫn cứ thấp thỏm lo âu.
“Tiểu Ý, lúc cậu lập gia đình có phải cũng vậy không? Vừa trông ngóng vừa thấy sợ hãi?”
Cố Tri Ý thoáng ngẩn người, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô nắm lấy tay Hồ Tư Tuệ, khẽ vỗ về vài cái.
“Ai rồi cũng vậy thôi mà, cậu cứ yên tâm. Đến lúc ấy, cứ việc làm cô dâu xinh đẹp nhất là được.”
Hai người trong tiệm trò chuyện một hồi lâu. Nhìn sắc trời đã ngả về chiều, Hồ Tư Tuệ cũng chuẩn bị ra về. Cố Tri Ý dặn dò có chuyện gì khó khăn cứ tìm mình, sau đó cô mỉm cười tiễn bạn ra về.
Chỉ là Cố Tri Ý không nghĩ tới Lâm Hiểu Lan lại gọi điện thoại cho cô, nói là vừa được điều động công tác đến Thâm Thành. Lần này đi là dẫn theo cả đội ngũ, vì bên ấy đang gấp rút xây dựng mạng lưới giao thông.
Vừa hay Lâm Hiểu Lan cũng đang chuẩn bị đưa cả gia đình sang bên ấy để tham gia xây dựng đặc khu kinh tế mới. Bởi lẽ, hình như hiện tại đã bắt đầu xây dựng đường biên phòng, nên rất nhiều công việc đều do các chiến sĩ bộ đội đảm nhiệm.