Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 995
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:27
Mỗi lần Mẹ Lâm nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều phải cảm thán một tiếng:
"Trước kia ăn Tết mà dính được chút dầu mỡ đã là sung sướng lắm rồi, giờ lại có ngày được ăn thịt đầy mồm như thế này đây."
"Bà nội, bà cứ yên tâm mà ăn ạ. Chờ sau này con lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền mua thịt cho bà ăn." Tam Bảo nói với vẻ mặt đầy hào khí.
Những lời nói trẻ thơ ấy lập tức làm Mẹ Lâm mở cờ trong bụng. Tuy bà biết đây chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ nhỏ, nhưng mà cả gia đình thằng tư quanh năm suốt tháng không về được mấy lần, ấy vậy mà mấy đứa nhỏ lại chẳng một chút xa lạ gì. Giờ đây, chúng còn nói ra những lời hiếu thuận như vậy, quả thực là lời mà ông bà đều thích nghe nhất.
"Được được được, vậy bà nội sẽ chờ
Tam Bảo của chúng ta mua thịt cho bà nhé."
"Bà nội, còn có con nữa!"
"Cả con nữa ạ!" Mấy đứa nhỏ lại đều tranh nhau thể hiện.
Trong lúc nhất thời, không khí trên bàn vui vẻ vô cùng.
Đoàn Đoàn thì lén ghé vào tai Cố Tri Ý thì thầm: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ không quên mẹ đâu."
Cố Tri Ý nhìn bộ dáng Đoàn Đoàn cứ như đang chia sẻ một bí mật nhỏ gì đó với mình, cũng cảm thấy buồn cười.
"Gia đình thằng tư này, ba con bên đó hiện tại thế nào rồi?"
Cha Lâm đột nhiên hỏi đến chuyện của nhà họ Cố.
“Hiện tại chỉ chờ đến năm sau xây nhà máy cấp lên, sang năm sản lượng của hàu sống khả năng sẽ nâng cao lên thêm một ít. Mấy ngày hôm trước con trở về nhà chính là bởi vì chuyện này.”
“Ừm, con có kiến thức, chuyện nuôi trồng này, chúng ta bên này tuy là gần biển, nhưng mà những chuyện dưới biển này, chúng ta vẫn nên tìm hiểu kỹ một chút.”
Cố Tri Ý gật gật đầu.
Cha Lâm cũng biết rõ, là gia đình thằng tư, từ sau khi đi đến Bắc Kinh, vẫn luôn là Cố Tri Ý gánh vác việc nhà.
Tiền trợ cấp của Lâm Quân Trạch tuy đã tăng lên không ít, nhưng mà những chi phí trong nhà, thật ra đều là do Cố Tri Ý lo liệu chu toàn.
Hiện tại nhìn cuộc sống của vợ chồng hai người càng ngày càng tốt đẹp, mấy đứa nhỏ nhìn cũng càng có tiền đồ.
Cha Lâm cũng rất vui mừng và yên lòng.
Hiện tại điều duy nhất còn làm ông nhọc lòng cũng chỉ còn thằng hai.
Nhưng mà nhìn cái bộ dáng này của anh phỏng chừng cũng không định đi thêm bước nữa, Cha Lâm cũng không quản. Con cháu đều có phúc riêng của con cháu, hiện tại đã có cả trai lẫn gái, sau này có sống một mình cũng không có gì đáng ngại.
Ăn Tết bây giờ hiển nhiên không khí cực kỳ đủ đầy, thức ăn ngon lành. Cơm nước xong xuôi, đám trẻ con xếp thành từng nhóm, cả đám cùng nhau chúc Tết, nói mấy câu cát lợi.
Cha Lâm và Mẹ Lâm cũng đều vui tươi hớn hở mà phát bao lì xì cho mấy đứa nhỏ.
Bọn nhỏ cầm được bao lì xì lại vơ lấy kẹo một phen rồi liền chạy ra ngoài chơi. Chờ đến lúc ra bên ngoài không còn người lớn nữa, mấy đứa đều thập phần ăn ý mà lấy bao lì xì mình nhận được ra.
Cha Lâm và Mẹ Lâm mỗi người cho một cái, hơn nữa còn có cả ba mẹ và các chú bác.
Trên tay mỗi đứa đều có năm sáu cái bao lì xì đỏ tươi.
Cả mấy đứa ăn ý mở ra, sau đó lấy số tiền bên trong ra ngoài. Tiền của Cha Lâm và Mẹ Lâm mỗi người là một khối.
Cố Tri Ý thì cho mấy đứa nhỏ năm khối.
Bởi vì bao lì xì tương đối đặc sắc, cho nên mấy đứa nhỏ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là bao lì xì mà Cố Tri Ý đã chuẩn bị.
“Oa, thím tư thật là hào phóng quá đi mất.” Mấy đứa nhỏ đều nhìn bao lì xì trong tay từng đứa mà thán phục.
Sôi nổi tán thưởng "danh tác" của Cố Tri Ý.
Số tiền mấy đứa Đại Bảo lấy ra cũng là năm khối, nhưng mà bọn nhỏ đều rất hiểu chuyện, yên lặng cất đi đại đa số tiền mừng tuổi của mình.
Sau đó, cô bé cầm một ít tiền giấy, chuẩn bị đi đến cửa hàng tạp hóa để mua vài món đồ.
Đoàn Đoàn lẽo đẽo theo sau mấy anh trai, trên người cô bé còn ôm một cái túi vải lông xù, trông như để đựng tiền lì xì, nhưng thực chất tất cả đều nằm gọn trong không gian bí mật. Theo thời gian, ký ức về kiếp trước của Đoàn Đoàn đã bắt đầu phai nhạt, chỉ còn những tích lũy cùng gia đình họ Lâm là rõ nét. Mà chiếc vòng ngọc ban chỉ chứa không gian kia, nó đã sớm hiện diện trong tâm trí Đoàn Đoàn, cô bé cũng đã dặn dò mẹ mình rồi, rằng chuyện này tuyệt đối không thể để ai biết.