Thập Niên 70: Trọng Sinh Xong, Tôi Được Viên Sĩ Quan Mạnh Nhất Cưng Chiều Hết Mực - Chương 15
Cập nhật lúc: 29/12/2025 17:44
Cố Tiểu Khê nhìn thấy nụ cười quen thuộc này, đột nhiên nhớ ra ngay: "Bác là bác Hác, trước đây ở cạnh nhà ông ngoại cháu đúng không ạ?"
Lãnh đạo Hác thấy con bé đã nhận ra mình, liền cười ha hả gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, chính là bác đây. Không ngờ lại gặp cháu ở chỗ này. Ông ngoại cháu và mẹ cháu vẫn khỏe chứ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Mẹ cháu vẫn khỏe ạ, chỉ là ông ngoại dạo trước bị người ta xô ngã gãy chân, hiện đang nằm viện. Nhưng tuần này ông được ra viện rồi ạ."
Ánh mắt lãnh đạo Hác hơi trầm xuống: "Lần tới có dịp đi Hoài Thành, bác sẽ ghé thăm ông ngoại cháu. Tiểu Khê này, cháu kể cho bác nghe xem, làm sao cháu phát hiện ra hai tên phần t.ử phản động đó?"
Cố Tiểu Khê ngẩn ra: "Là đôi nam nữ đó ạ?" Lãnh đạo Hác gật đầu: "Chính là chúng."
Lúc này, có người bên cạnh khẽ hắng giọng: "Lãnh đạo, hay là chúng ta vào phòng họp nói chuyện?" Lãnh đạo Hác gật đầu: "Đi, vào phòng họp."
Cứ như vậy, Cố Tiểu Khê được đưa đến một căn phòng nhỏ trên tầng hai của nhà khách. Chẳng đợi họ phải gặng hỏi, cô đã chủ động kể lại đầu đuôi sự việc một cách vô cùng chi tiết.
Lãnh đạo Hác nghe xong không nhịn được mà bật cười. Ông thật chẳng thể ngờ tới, khởi nguồn của sự việc lại là do con bé thấy vỏ bao t.h.u.ố.c trên tay tên đó đẹp quá, lại còn mới tinh. Các vị lãnh đạo khác cũng không khỏi mỉm cười, góc nhìn của cô bé này đúng là độc đáo, người bình thường có ai lại đi để ý một cái vỏ bao t.h.u.ố.c không đã vứt đi cơ chứ.
Cũng trách những kẻ đó quá liều lĩnh, giữa thanh thiên bạch nhật, lại cứ nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, dám ngang nhiên truyền tin ngay trước mặt người khác.
"Tiểu Khê này, cháu còn nhớ mặt tên vứt vỏ bao t.h.u.ố.c đó không?" Cố Tiểu Khê gật đầu: "Nếu gặp lại, cháu nghĩ mình sẽ nhận ra." Lãnh đạo Hác mỉm cười: "Vậy cháu đi nhận mặt cùng bác nhé." "Vâng ạ." Cố Tiểu Khê rất mực phối hợp.
Mười phút sau, cô có mặt tại phòng lưu trú tạm thời ở nhà ga. Ý của lãnh đạo Hác là để cô vào trong đưa nước sôi, xác nhận xem là kẻ nào rồi ra báo cáo. Thế nhưng Cố Tiểu Khê vào một vòng rồi trở ra, nhìn lãnh đạo Hác lắc đầu: "Người đó không có ở bên trong ạ."
Lãnh đạo Hác và những người khác nhìn nhau ngơ ngác: "Không có? Cháu chắc chứ?" Cố Tiểu Khê khẳng định chắc nịch: "Vâng, chắc chắn không có ở trong đó."
Lãnh đạo Hác lập tức gọi đồng chí phụ trách ra một góc: "Tất cả những người từ Viện Nghiên cứu An Thành đến Bình Trạch họp đều ở đây cả chứ?" "Báo cáo, đều ở đây ạ, tổng cộng bảy người." "Cậu đi tìm hiểu kỹ lại tình hình đi!" "Rõ!"
Người phụ trách vừa đi, Cố Tiểu Khê bỗng túm lấy tay áo Lục Kiến Sâm, mắt nhìn trân trân vào một người đàn ông xách hành lý đang đi ngang qua phía trước bên trái. "Hắn... là hắn..."
Lục Kiến Sâm quét mắt theo hướng nhìn của cô, với tốc độ cực nhanh lao vụt ra ngoài. Tên kia hoảng loạn, đột ngột cắm đầu chạy thục mạng. Lãnh đạo Hác cũng sực tỉnh, vội sai người đến hỗ trợ. Chưa đầy hai phút, tên đó đã bị Lục Kiến Sâm đè c.h.ặ.t xuống đất.
Việc sau đó không cần đến Cố Tiểu Khê nữa, nên lãnh đạo Hác sai người đưa cô về lại nhà khách. Cố Tiểu Khê rảnh rỗi không có việc gì làm, định bụng đem quần áo đi giặt. Nhưng vừa giặt xong một chiếc, cô đã đổi ý, trực tiếp ném đống đồ bẩn vào Kho tạp hóa đồ cũ.
Giây tiếp theo, cô thấy quần áo của mình xuất hiện trong Phòng trưng bày hàng mới, vừa sạch bong lại vừa phẳng phiu như đã được là ủi. Cố Tiểu Khê cảm thấy ông trời đúng là đã giải phóng đôi tay cho mình, từ nay không còn phải cực khổ giặt giũ nữa. Nhất là vào mùa đông, cô sẽ không phải chạm vào nước lạnh tê tái.
Cô vừa ngân nga hát, vừa bỏ hết đồ bẩn của mình vào kho, sau đó xử lý luôn cả bộ đồ ướt sũng của Lục Kiến Sâm thay ra trên tàu. Nghĩ chuyện quần áo đột ngột khô ráo sẽ khó giải thích, cô lại mất chút tâm tư, vẩy ít nước lên quần áo rồi tìm móc treo bên cửa sổ.
Cô còn tranh thủ sử dụng chức năng Quét dọn và Phân loại rác để dọn dẹp cả căn phòng một lượt. Qua sử dụng, cô phát hiện chức năng này còn dọn được cả bụi mịn trên cửa sổ, cả những lớp bụi cáu bẩn trên nóc tủ khó chạm tới, thực sự là tốt đến mức không tưởng.
Phòng ốc sạch sẽ, cô thay luôn cả ga gối trên giường, sau đó sắp xếp lại bọc đồ ăn. Đồ mẹ chuẩn bị rất nhiều, đa số là những thứ dễ bảo quản như tương ớt, tương thịt, cá chiên, chả cá chiên, thậm chí có vài khúc lạp xưởng phơi khô. Nhìn là biết, bố mẹ đã gom hết đồ ngon trong nhà cho cô mang đi.
Lại nhìn đến bọc đồ của dì nhỏ Lục Kiến Sâm đưa, cô bỗng lặng người. Bởi vì trong đó có một túi nhỏ gạo tẻ, một túi nhỏ bột mì thượng hạng, ngay cả muối, mì chính, các loại gia vị cũng được chuẩn bị sẵn một gói. Khiến cô kinh ngạc nhất là trong một cái bọc khác còn có một chiếc nồi gang nhỏ, một cái nồi đất, hai chiếc bát có chữ "Hỷ" đỏ ch.ót và hai đôi đũa đỏ.
Sự chu đáo này khiến mắt Cố Tiểu Khê hơi ươn ướt! Cô nghĩ, chắc dì nhỏ mong cô và Lục Kiến Sâm sẽ có một cuộc sống yên ổn, êm ấm đây. Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cô nằm trên giường thẩn thờ, chẳng biết bao giờ Lục Kiến Sâm mới về.
Vừa nghĩ xong thì nghe tiếng gõ cửa. Cố Tiểu Khê vừa ngồi dậy đã thấy Lục Kiến Sâm đẩy cửa bước vào. "Em buồn ngủ chưa?" Lục Kiến Sâm đóng cửa, đặt hộp cơm lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô. "Cũng hơi hơi ạ. Tối nay mình ngủ lại đây sao anh?" Cô đưa tay dụi mắt.
Lục Kiến Sâm khẽ gật đầu: "Đêm nay nghỉ ngơi ở đây, sáng mai 5 giờ 10 chúng ta lên tàu. Anh đi tắm cái đã, em cứ ăn cơm trước đi." "Vâng. Anh đi tắm đi, em đợi anh ăn cùng." Cố Tiểu Khê nằm vật ra giường, chẳng có ý định dậy ăn trước. Lục Kiến Sâm khẽ nhếch môi, không nhịn được mà mỉm cười. Hóa ra có vợ là cảm giác như thế này, ăn cơm cũng có người đợi! Anh nhanh ch.óng tắm một trận "tắm chiến đấu", không muốn để cô gái nhỏ phải chờ lâu.
Chương 20: Nhất định phải có người cưng chiều đến già mới được!
Bữa tối tuy không thịnh soạn nhưng món nào cũng đúng khẩu vị của Cố Tiểu Khê. Sau bữa tối, hai người ngồi bên giường tán gẫu. Đa phần là Lục Kiến Sâm kể cho cô nghe chuyện ở quân ngũ, chuyện về đồng đội của anh. Anh hy vọng cô đến nơi có thể sớm thích nghi. Giọng anh rất hay, đối với Cố Tiểu Khê nó chẳng khác gì bản nhạc bình yên, nghe một hồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lục Kiến Sâm nhìn gương mặt xinh đẹp khi ngủ của cô, đáy mắt tràn ngập vẻ dịu dàng. Vì đêm đó là cô, nên thật tốt biết bao!
Sáng hôm sau. Cố Tiểu Khê được Lục Kiến Sâm bế ra khỏi chăn, không khí lạnh tràn tới khiến cô vô thức ôm c.h.ặ.t lấy anh. "Mấy giờ rồi anh?" Nghe giọng nói nũng nịu mềm mại của cô, Lục Kiến Sâm hơi mủi lòng: "Bốn giờ năm mươi rồi, lát nữa lên tàu mình ngủ tiếp." Cố Tiểu Khê lập tức tỉnh hẳn: "Muộn thế rồi ạ! Thế thì nhanh lên anh!" Cô vội vàng xuống giường xỏ giày, đến mặt cũng chẳng kịp rửa. Lục Kiến Sâm đưa tay vuốt lại mái tóc dài rối bời của cô: "Kịp mà em."
Khi Cố Tiểu Khê định xách hành lý thì phát hiện đồ đạc đã biến mất. Cô ngẩn ra nhìn anh: "Đồ đâu rồi anh?" "Anh để ở cửa rồi." "Vâng!" Cô vội mở cửa ra.
Ra ngoài mới thấy bác Hác cũng đang đứng đó, thậm chí còn giúp họ xách đồ. Cố Tiểu Khê ngại ngùng gãi đầu: "Bác Hác, sao bác lại đến đây ạ?"
Hác Chấn Minh cười nói: "Bác đến tiễn cháu. Biết con bé nhà cháu đã lấy chồng, trong lòng bác cứ thấy không thoải mái chút nào. Nhưng may mà thằng nhóc Lục Kiến Sâm này cũng được, sau này hai đứa cố gắng bảo ban nhau mà sống, có việc gì cứ gọi điện cho bác. Số điện thoại bác để trong cái túi nhỏ này nhé."
Nói đoạn, ông quàng một chiếc túi đeo chéo màu xanh lá vào cổ cô. Cố Tiểu Khê định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt hiền từ của bác Hác, cô đành gật đầu: "Vâng ạ. Bác cũng bảo trọng nhé, sau này có dịp đi qua Bình Trạch cháu sẽ ghé thăm bác."
Hác Chấn Minh cười gật đầu: "Được, địa chỉ nhà bác cũng viết trong đó rồi. Rảnh thì viết thư cho bác. Gặp khó khăn nhất định phải nói với bác đấy. Nếu thằng nhóc này bắt nạt cháu, cũng phải báo bác ngay." Cố Tiểu Khê mỉm cười: "Vâng, cháu nhớ rồi ạ!"
Ra khỏi nhà khách, phía nhà ga cũng cử hai người đến phụ giúp xách đồ. Lúc lên tàu, nhân viên còn tặng họ một túi táo và một túi quýt to tướng. Cố Tiểu Khê còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì tàu đã chuyển bánh, cô chỉ kịp vẫy tay chào bác Hác ngoài cửa sổ.
Chặng đường này họ được đi giường nằm, nhưng là loại giường nằm mềm hiếm có. Hơn nữa xung quanh không có hành khách khác, vô cùng yên tĩnh. Cố Tiểu Khê ngồi xuống, tò mò nhìn Lục Kiến Sâm: "Sao họ lại tặng mình táo với quýt thế anh?" Lại còn tặng nhiều thế nữa, trái cây thời này quý giá lắm, túi táo đó chắc phải đến năm sáu chục quả, quýt còn nhiều hơn!
Lục Kiến Sâm khẽ hắng giọng, nhỏ giọng giải thích: "Hôm qua những kẻ bị bắt đã khai nhận thành thật, dựa theo manh mối đó, đêm qua đã bắt thêm được một vài đồng bọn của chúng, nên em coi như đã lập công lớn rồi. Đây chắc là quà cảm ơn đấy."
Cố Tiểu Khê hơi bất ngờ: "Hóa ra là vậy ạ!" Tặng táo rồi tặng quýt, chắc là cảm ơn cả hai người, mỗi người một túi chăng? Mà phải công nhận, đồ được thưởng đúng là ngon thật, táo vừa giòn vừa ngọt lịm! Cô ăn liền tù tì một quả táo, hai quả quýt, lúc này mới mở cái túi bác Hác tặng ra.
Nhìn thấy thứ bên trong, Cố Tiểu Khê lại một lần nữa lặng người. Trong túi có một xấp các loại tem phiếu, một trăm đồng tiền mặt, hai hộp bánh đậu xanh và một cuốn sổ tay mới tinh ghi sẵn số điện thoại, địa chỉ. Bánh đậu xanh là thứ cô thích ăn từ nhỏ, và lúc bà ngoại còn sống, bà làm bánh rất ngon, lần nào làm xong cũng bảo cô mang sang biếu nhà bác Hác.
