Thập Niên 70: Trọng Sinh Xong, Tôi Được Viên Sĩ Quan Mạnh Nhất Cưng Chiều Hết Mực - Chương 8
Cập nhật lúc: 29/12/2025 17:43
Ông ta bỗng nhiên đờ người ra!
Cố Tiểu Khê phản ứng cực nhanh: "Chú ba, sao chú lại ở đây? Có phải chú biết ông ngoại cháu nằm viện, không đủ tiền đóng viện phí nên đến đưa tiền cho cháu không?"
Chú ba Cố ngẩn ra một lúc, rồi gượng cười hì hì hai tiếng: "Không, chú... chú chỉ đi ngang qua thôi."
Cố Tiểu Khê tỏ vẻ rất ngạc nhiên, thốt lên: "Vừa nãy chẳng phải cháu nghe thấy mọi người nói gì mà bưu điện rút tiền sao? Chẳng lẽ không phải anh trai cháu gửi tiền về ạ? Để lát nữa cháu về hỏi ông bà nội xem sao."
Chú ba Cố nghe vậy thì giật thót mình, vội vàng móc túi lấy ra hai đồng tiền nhét vào tay cô.
"Tiểu Khê à, chuyện này không cần hỏi ông bà nội đâu. Chắc chắn là cháu nghe nhầm rồi."
Cố Tiểu Khê cầm lấy tiền, cười nói: "Hóa ra là vậy ạ! Có lẽ cháu nghe nhầm thật. Chú ba này, chú phóng hỏa đốt cái tủ đựng tiền của bà nội, bác dâu cả với cô út đang xúi giục ông bà, bảo là đợi chú về nhà sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t chú đấy! Chú cứ trốn bên ngoài vài ngày rồi hãy về nhé! Cháu về nhà đây."
"Được... được rồi!" Chú ba Cố quệt mồ hôi trên trán, vẻ mặt đầy may mắn.
Cố Tiểu Khê không thèm để ý đến ông ta nữa, quay người ra khỏi bệnh viện.
Chương 10: Cảm giác như mình đã sống hoài sống phí
Chú ba Cố đợi người đi xa mới sực tỉnh, bên cạnh Cố Tiểu Khê còn có một viên sĩ quan cao lớn đẹp trai, hình như họ đi cùng nhau? Mà thôi kệ đi, tuy mất hai đồng tiền nhưng vẫn tốt hơn là bị bố mình đ.á.n.h c.h.ế.t! Bí mật về tờ phiếu chuyển tiền ở bưu điện chỉ có mình ông ta biết, hồi đó ông già đã nói rồi, nếu ông ta hé răng nửa lời thì chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ông ta!
Bên này, Cố Tiểu Khê ngồi trên xe, lặng lẽ ngắm nhìn hai đồng tiền trong tay. Chú ba vốn là kẻ keo kiệt, trước giờ chỉ có đi xin tiền người khác, không đời nào dễ dàng đưa tiền cho ai. Hôm nay thật là bất thường! Là vì những lời người đàn bà kia nói sao?
Bưu điện gửi tiền? Thân thích nhà cô, ngoại trừ anh trai ở đơn vị thỉnh thoảng gửi tiền và bưu kiện về, vốn dĩ chẳng có người thân nào ở ngoại tỉnh cả. Ai lại gửi tiền cho ông nội?
Lục Kiến Sâm thấy vợ mình cứ nhìn chằm chằm hai đồng tiền, trong lòng hơi thắc mắc: "Hai đồng này có gì đặc biệt sao?"
Cố Tiểu Khê cất tiền đi, giải thích: "Chú ba em keo kiệt lắm. Nhà em cũng chẳng có họ hàng ở xa, có người gửi tiền cho ông nội em thì thật là kỳ lạ."
Lục Kiến Sâm trầm tư một lúc rồi nói: "Phản ứng của chú ba em vừa nãy giống như rất sợ em nói ra chuyện có người gửi tiền ở bưu điện. Hai đồng đó chắc là tiền bịt miệng đấy."
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng, em cũng cảm thấy thế." Cho nên mới thấy lạ!
"Để lát nữa anh nhờ người ở bưu điện kiểm tra giúp xem!" Lục Kiến Sâm nhỏ giọng nói.
"Vâng. Nếu không phiền quá thì anh tra giúp em nhé!"
Hai kiếp trước cô hoàn toàn không biết chuyện này, giờ mới thấy ông bà nội mình giấu giếm sâu thật.
Về đến nhà, cô tìm cơ hội nói nhỏ với mẹ trong phòng, kể lại chuyện gặp chú ba và người đàn bà kia ở bệnh viện cũng như nội dung cuộc trò chuyện của họ. Giang Tú Thanh nghe xong cũng vô cùng ngạc nhiên: "Mẹ gả cho bố con bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe nói nhà họ Cố có người thân ở ngoại tỉnh, cũng chẳng nghe ai nhắc đến chuyện gửi tiền bao giờ."
Cố Tiểu Khê hạ thấp giọng: "Chú ba sợ con nói ra nên còn đưa cho con hai đồng tiền. Mẹ thấy có kỳ lạ không?"
Giang Tú Thanh trợn tròn mắt: "Thế thì chắc chắn là có vấn đề rồi. Chú ba con là hạng người chỉ muốn vơ vào chứ không bao giờ nhả ra. Mẹ thấy chuyện này đúng là có uẩn khúc, tối nay mẹ sẽ bàn với bố con."
"Vâng!"
"Đúng rồi Tiểu Khê, ý của dì Kiến Sâm là hôm nay coi như tổ chức tiệc cưới bên nhà gái trước, phòng của con sẽ làm phòng tân hôn. Sau này đợi Kiến Sâm có phép, về thủ đô sẽ tổ chức lại một lần nữa."
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Dạ được ạ."
"Ngoài ra, tiền sính lễ nhà họ Lục đưa sáu trăm sáu, tiền cưới chín trăm chín, hơi nhiều quá. Ý của bố mẹ là số tiền này con cứ mang đi hết, bố mẹ bù thêm cho con một ít, tổng cộng đưa con hai nghìn hai mang theo về đơn vị..."
Nghe mẹ nói, Cố Tiểu Khê lại lắc đầu: "Mẹ, con không cần mang nhiều tiền thế đâu, con lấy sáu trăm là được rồi." Cô bây giờ là người có tiền, trong túi có gần hai nghìn đồng cơ mà!
Giang Tú Thanh mỉm cười cốc nhẹ vào đầu cô: "Không cần cũng phải mang theo. Ở ngoài không giống như ở nhà, con cứ mang ít quần áo đi thôi, những thứ khác đến đơn vị rồi mua. Không có phiếu thì lấy tiền mà đổi với người ta."
Cố Tiểu Khê im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: "Vâng, con nghe lời mẹ."
Giang Tú Thanh bị dáng vẻ ngoan ngoãn của con gái làm cho phì cười: "Quần áo thì con mang mấy bộ mặc gần đây thôi, đồ dày và chăn hỉ thì để sau này mẹ gửi bưu điện cho."
"Vâng ạ." Cố Tiểu Khê đáp lời, rồi lấy chiếc đồng hồ và cái đài mà Lục Kiến Sâm mua hôm nay ra. "Mẹ, Lục Kiến Sâm mua hai cái đồng hồ, cái này biếu mẹ. Đài phát thanh thì cho ông ngoại. Của bố là t.h.u.ố.c lá và rượu..."
Giang Tú Thanh nghe con gái lẩm bẩm kể lể, vừa thấy an lòng lại vừa không nỡ xa con! Hai mẹ con trò chuyện một lát, Cố Tiểu Khê bị giục vào phòng tắm rửa trang điểm. Tất nhiên, trang điểm cũng chỉ là tắm rửa, chải tóc, rồi thay một bộ quân phục màu xanh lá mới tinh.
Phía nhà bếp, cơm canh cho tiệc hỉ đã chuẩn bị xong, Cố Diệc Dân đặc biệt sang nhà bố mẹ một chuyến để mời hai cụ sang ăn cơm. Bà cụ Cố chột dạ không dám đi nên lấy cớ đau đầu không khỏe để từ chối. Cụ ông Cố cuối cùng cũng sang, nhưng vừa thấy hàng xóm láng giềng đến mừng lễ, câu đầu tiên của ông là:
"Diệc Dân này, tiền của tôi và mẹ anh đều bị cháy sạch rồi, hôn sự của Tiểu Khê chúng tôi không có tiền góp đâu. Chuyện này cũng là bất đắc dĩ thôi."
Cô út Cố đi theo phía sau cũng lập tức bồi thêm: "Anh hai, hôm qua nhà cháy, em qua đây vội quá không mang theo tiền. Để khi nào về nhà em lấy rồi gửi sau nhé!"
Lưu Xuân Hoa cũng định không đưa, nhưng thấy khó coi quá nên cười nói: "Nhà em tối qua vừa đưa bố mẹ năm mươi đồng, Đại Lệ lại sắp xuống nông thôn, lúc này tiền nong hơi kẹt. Tiểu Khê kết hôn, nhà em mừng mười đồng, lúc nào có em bù thêm cho cháu."
Cố Diệc Dân vốn cũng chẳng trông mong họ bỏ tiền, nhưng nghe những lời này khiến ông thấy rất khó chịu. Giang Tú Thanh cũng vậy, nên bà im lặng không nói gì.
Cố Tiểu Khê từ trong phòng đi ra, vừa vặn nghe thấy những lời đó, cô bước lên phía trước mỉm cười nói: "Không sao đâu ạ. Chị Tân Lệ sau này chắc chắn cũng phải kết hôn, đến lúc đó bác dâu cả không cần phải bù tiền mừng cho cháu nữa, coi như nhà cháu mừng lại cho chị ấy là huề ạ."
Giang Tú Thanh nghe xong lập tức gật đầu tiếp lời: "Đúng đấy, đưa đi đưa lại phiền phức lắm, đến lúc Tân Lệ kết hôn là xong. Nhà cô út, thằng Khang cũng sắp cưới vợ rồi đúng không, chắc nhà cô cũng đang kẹt tiền, cô cũng chẳng cần đưa đâu, coi như hai nhà mình mừng qua lại cho nhau rồi, trong lòng biết ý là được!"
Mặt cô út Cố lập tức đen như nhọ nồi. Cô ta sinh con trai, tiền cưới vợ cho con trai với tiền mừng cho một đứa con gái thì có giống nhau được không?
Cố Tiểu Khê chẳng thèm quan tâm bọn họ có vui hay không, quay người đi tìm Lục Kiến Sâm. Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông xe đạp. Ngay sau đó có người hét lớn: "Xin hỏi cụ Cố Trường Căn có ở đây không? Có phiếu chuyển tiền gửi cho cụ."
Cố Tiểu Khê ở gần đó nên bước ra ngay, cười nói với người đưa thư: "Cụ Cố Trường Căn là ông nội cháu, để cháu cầm vào cho cụ ạ!"
Lời cô vừa dứt, đã thấy chân ông nội cô như được gắn động cơ, lao vụt ra ngoài như một cơn gió.
"Đưa cho tôi, đưa cho tôi!"
Cố Tiểu Khê nheo mắt lại, ngay khoảnh khắc ông nội giật lấy tờ phiếu, cô nghiêng đầu nép sát về phía người đưa thư, liếc nhìn một cái. Cụ ông Cố cầm lấy phiếu chuyển tiền, lườm Cố Tiểu Khê một cái rồi quay người đi thẳng.
Cố Tiểu Khê khẽ hạ mắt, tận hai trăm đồng! Tờ phiếu chuyển tiền đó trị giá hai trăm đồng! Người gửi tiền tên là Tạ Châu. Cô đã sống hai kiếp mà chưa từng nghe qua cái tên này. Người đó là ai? Cô bỗng cảm thấy như mình đã sống hoài sống phí bao năm qua!
Trong lúc cô đang thất thần, bên tai bỗng vang lên giọng nói ấm áp dễ nghe của Lục Kiến Sâm.
"Đi ăn cơm thôi em!"
Cố Tiểu Khê thu lại tâm trí, ngước mắt cười với anh: "Vâng, đi ăn cơm thôi."
Tiệc hỉ bắt đầu, cụ ông Cố có chút lơ đãng. Cố Tiểu Khê thì liên tục gắp thức ăn cho ông, nhiệt tình vô cùng.
Chương 11: Thiên vị đến mức cực đoan!
Giang Tú Thanh thấy lạ lùng, con gái bà bị làm sao vậy? Có bốn bàn khách, mà con bé chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho ông nội, thịt trong bát ông đã chất cao như núi. Cụ ông Cố nhìn đống thịt trong bát nhưng chẳng vui nổi, ông luôn cảm thấy con ranh Cố Tiểu Khê này đã nhìn thấy cái gì đó.
Cố Tiểu Khê nhìn ông nội, cười vô cùng ngọt ngào đáng yêu: "Ông nội, ông ăn đi ạ! Ngày mai cháu phải đi theo quân rồi, cháu thật sự không nỡ xa ông!"
Giang Tú Thanh: "..." Cố Diệc Dân: "..." Cố Diệc Lan: "..."
Đứa trẻ này bị làm sao thế? Cô út và Lưu Xuân Hoa càng lộ vẻ như vừa thấy ma, Cố Tiểu Khê mà không nỡ xa ông nội á? Đùa chắc!
Đến chính cụ ông Cố cũng chẳng tin. Ông ghét nhất là đứa cháu gái sinh non, từ nhỏ đến lớn cứ bệnh tật dặt dẹo này. Con bé này mấy năm nay sức khỏe khá hơn một chút, nhưng lại không chịu được khổ, không chịu được uất ức, người chẳng được mấy lạng thịt mà bữa nào cũng đòi ăn ngon, nhìn đã thấy bực.
Cố Tiểu Khê như không thấy vẻ mặt bất mãn của ông nội, tự lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Nghe nói trong quân đội khổ lắm, nơi đó hẻo lánh, lại lạnh, điều kiện cực kỳ kém. Giá mà mỗi năm có ai gửi cho cháu hai trăm đồng thì tốt biết mấy."
Tay cầm đũa của cụ ông Cố bỗng khựng lại, ánh mắt tối sầm nhìn Cố Tiểu Khê. Thế nhưng con nhỏ đó da mặt dày vô cùng, vẫn cứ cười hì hì. Cố Tiểu Khê cũng nghiêng đầu nhìn ông, ánh mắt và giọng điệu vô cùng chân thành:
"Ông nội, cháu thật sự không nỡ xa ông mà!"
Giang Tú Thanh nhíu mày, rồi dưới gầm bàn khẽ kéo vạt áo con gái. Đứa trẻ này sao thế nhỉ? Bình thường người nó ghét nhất chẳng phải là ông bà nội và Cố Tân Lệ sao?
