Thập Niên 70: Trọng Sinh Xong Tôi Được Viên Sĩ Quan Mạnh Nhất Hết Mực Cưng Chiều - Chương 139: Không Bế Nổi (1)
Cập nhật lúc: 30/12/2025 08:35
Lúc này, Lục Kiến Sâm trông thật dịu dàng, nhưng bàn tay đang ôm lấy cô lại nóng như lửa đốt!
Cố Tiểu Khê khẽ đẩy anh ra: "Anh đi tắm trước đi! Em tự lau tóc được, với lại em hơi đói rồi."
Ban nãy tóc chưa khô hẳn, chỉ là cô nghĩ mới tắm xong mà tóc đã khô ngay thì có vẻ không hợp lý.
Hơn nữa, chuyện nhỏ như lau tóc, cô không muốn làm phiền Lục Kiến Sâm.
Lục Kiến Sâm nhìn đôi môi nhỏ khẽ mấp máy của cô gái trong lòng, cố nhịn một chút rồi mới chịu buông tay.
Thực ra, anh cũng đói rồi!
Sợ quần áo mặc cả ngày bẩn sẽ dây sang người cô, anh nhanh ch.óng đi tắm rồi quay lại ăn tối cùng cô.
Sau bữa cơm, Cố Tiểu Khê còn gọt một quả táo, chia một nửa cho Lục Kiến Sâm.
Nhìn mái tóc dài của cô đã khô hẳn, Lục Kiến Sâm có chút thất vọng.
Lần sau, lần sau anh nhất định phải về sớm hơn, tắm trước rồi ôm cô gái bé bỏng của mình mà lau tóc cho cô.
Cố Tiểu Khê không hề hay biết người đàn ông trước mặt lại mong chờ được giúp cô lau tóc đến vậy. Thấy chẳng còn chuyện gì làm, cô quyết định đi ngủ sớm.
Vừa vào phòng, Lục Kiến Sâm cũng lập tức đóng cửa rồi theo vào.
Hai người vừa ngồi xuống mép giường, ngoài sân đã vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Tiểu Khê hơi khó hiểu, giờ này còn ai đến nhà?
Đang suy nghĩ, bên ngoài liền vọng vào giọng nói của Hà Lâm: "Lục Kiến Sâm, Lục Kiến Sâm, Văn Nguyệt bị sốt rồi..."
Cố Tiểu Khê khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Sâm.
Nhưng anh chẳng có ý định để ý đến người bên ngoài, chỉ đưa tay bế bổng cô gái nhỏ trên đùi mình.
"Đừng quan tâm."
Mặt Cố Tiểu Khê đỏ bừng, giọng khẽ khàng: "Anh không ra xem thử à?"
"Anh đâu phải bác sĩ, tìm anh cũng vô ích." Lục Kiến Sâm vừa luồn tay vào mái tóc cô, vừa dịu dàng nói.
Hôm nay cuối cùng cũng có thời gian ôm cô, ở bên cô rồi!
Anh không dư hơi để phí sức cho người phụ nữ khác!
Cố Tiểu Khê còn chưa kịp nói gì, Hà Lâm lại tiếp tục gọi lớn: "Doanh trưởng Lục, Văn Nguyệt bị bệnh, có thể cho tôi mượn ít tiền không?"
Cố Tiểu Khê chớp chớp mắt, khẽ chọc vào n.g.ự.c anh: "Anh có cho mượn không?"
Lục Kiến Sâm nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn: "Tiền của anh đều giao cho vợ rồi, anh hết tiền rồi!"
Cố Tiểu Khê bật cười vì câu nói của anh, nghe cũng hợp lý ghê!
Lục Kiến Sâm siết c.h.ặ.t bàn tay cô, ánh mắt chăm chú dán vào đôi môi đỏ mọng hấp dẫn trước mặt.
Muốn hôn!
Muốn hôn thật sâu!
Nhưng lại sợ mình quá vội sẽ khiến cô giận.
"Doanh trưởng Lục, doanh trưởng Lục, hai người có nhà không?" Hà Lâm ban đầu còn gọi nhỏ, nhưng thấy không ai trả lời thì càng lớn giọng hơn.
Cố Tiểu Khê vô thức chọc vào eo anh: "Thật sự mặc kệ cô ta à? Nếu cô ta còn kêu nữa, cả khu này chắc đều nghe thấy mất!"
Lục Kiến Sâm kiên định: "Không quan tâm!"
Nói xong, anh trực tiếp bế cô chui vào chăn.
"Chúng ta đi ngủ rồi, không nghe thấy gì cả!"
Cố Tiểu Khê nghe anh nói vậy, trong lòng bỗng thấy vui vẻ hẳn, chẳng hề nhận ra Lục Kiến Sâm đã lén hôn mấy cái lên tóc cô.
Bên ngoài im lặng một lúc, cô đoán Hà Lâm chắc đã rời đi, liền quay đầu nhìn anh.
Trùng hợp thay, vừa xoay người, môi cô lại vô tình chạm đúng vào môi anh.
Cô đỏ bừng mặt, vội lùi lại thì Lục Kiến Sâm đã nhanh ch.óng ôm lấy eo cô, cúi đầu khóa c.h.ặ.t đôi môi mềm mại ấy.
Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, nhưng khi nếm được vị ngọt của cô, anh lập tức trở nên táo bạo hơn, tách môi cô ra, cuồng nhiệt chiếm lấy vị ngọt độc nhất ấy.
Lúc này, anh không muốn bị ai hay bất cứ thứ gì quấy rầy.
