Thập Niên 70: Trọng Sinh Xong Tôi Được Viên Sĩ Quan Mạnh Nhất Hết Mực Cưng Chiều - Chương 262: Đây Là Chưa Xong Xuôi À (2)
Cập nhật lúc: 30/12/2025 08:53
Cố Tiểu Khê bật cười: "Mới thì liên quan gì đến tôi? Bà không phải người nhà tôi, tôi mắc gì phải giúp?"
"Nhưng cô vừa mới giúp tôi rồi mà, sao không giúp thêm lần nữa? Người ta nói giúp người thì giúp cho trót..."
Bà ta hoàn toàn không thấy có gì sai trong những lời mình vừa nói.
Trong toa tàu, rất nhiều người bật cười vì bị chọc cho vui vẻ.
Cố Tiểu Khê cạn lời: "Nếu bà thật sự nói như thế, thì cũng không phải là không thể giặt."
Bà lão đang vui vẻ, nhưng vừa nghe Cố Tiểu Khê nói thêm một câu: "Giặt một cái áo một tệ. Trả tiền trước thì tôi giặt giúp! Tôi không làm việc không công đâu."
Bà lão nghe vậy, trừng mắt lườm cô một cái rồi xoay người bỏ đi.
Giặt một cái áo một tệ, vậy thì chẳng thà bà tự giặt còn hơn.
Cố Tiểu Khê tưởng chuyện thế là xong rồi.
Ai ngờ nửa tiếng sau, bên chỗ bà lão lại vang lên tiếng cãi nhau.
Nguyên nhân là tuy bà lão có giặt đồ thật, nhưng giặt không sạch. Thêm nữa, thằng cháu trai nghịch ngợm của bà làm đổ một cốc nước, khiến quần áo và giày của người khác bị ướt.
Chú ngồi đối diện Cố Tiểu Khê thở dài không ngớt: "Xem ra tối nay yên ổn không nổi rồi."
Cố Tiểu Khê không tham gia bình luận, chỉ lấy một cái bánh trứng ra ăn.
Mới ăn được một nửa, thằng nhóc nghịch kia chẳng hiểu sao lại nhìn thấy, kéo tay bà nội hét ầm lên: "Bà ơi, con muốn ăn bánh trứng! Bà mua bánh trứng cho con!"
Cố Tiểu Khê hơi nhướng mày, đang nhai chậm rãi liền đổi sang nhai ngấu nghiến.
Chờ đến khi thằng bé kéo bà lão lại gần, thì cô đã ăn sạch sẽ rồi.
Bà lão sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Khê: "Cô ăn bánh trứng à? Không có việc gì sao lại ăn bánh trứng, cố tình làm cháu tôi thèm đúng không?"
Cố Tiểu Khê cạn lời: "Bà còn quản được tôi ăn gì à? Tôi có ăn đồ nhà bà đâu."
"Nhìn da dẻ trắng trẻo thế kia, chắc bình thường chỉ biết ăn với lười thôi. Giữa đêm mà còn trốn một góc ăn, tôi không nói. Nhưng cố tình dụ cháu tôi thì không được đâu!"
Bà lão ngang ngược không lý lẽ.
Cố Tiểu Khê bật cười khẽ: "Bà à, nếu nghèo đến mức không có tiền thì đừng ngồi toa giường nằm. Có tiền thì đi ăn ở toa căng-tin, đừng kiếm chuyện với tôi. Tôi không rảnh mà chiều bà đâu. Còn ồn ào nữa, tôi gọi cảnh sát tàu đến đuổi bà xuống xe đấy."
Vừa dứt lời, chú đối diện cũng không nhịn được mà lên tiếng phụ họa: "Đúng đấy, cô gái nhỏ không ăn tối, ăn chút gì thì sao chứ. Có ăn đồ nhà bà đâu. Cháu bà muốn ăn thì đưa nó đi toa căng-tin."
Người ngồi cạnh cũng lạnh lùng nói: "Ra ngoài gặp ngay tổ hợp bà cháu này đúng là xui tận mạng. Không hiểu kiểu người nhà nào mới dạy ra được đứa trẻ mất dạy như thế."
Bà lão nghe có người mắng cháu mình là "trẻ mất dạy", lập tức đổi hướng tấn công, quay sang cãi lộn ầm ĩ với người bên cạnh.
Cố Tiểu Khê nhíu mày, thế này là không có hồi kết rồi à?
Bà lão này rõ ràng dựa vào tuổi tác mà bắt nạt người, biết người khác lịch sự không muốn chấp, nên mới cố tình gây chuyện ăn vạ.
Loại người như vậy chắc ngoài đời cũng chẳng t.ử tế gì.
Đang nghĩ vậy thì bà lão đột nhiên hét toáng lên: "Aaaa, Đại Bảo! Đại Bảo! Đại Bảo, con sao thế này? Mau có người cứu với! Có người muốn g.i.ế.c cháu tôi!"
Cố Tiểu Khê khựng lại một chút, đứng lên nhìn về phía đó, thì thấy thằng bé nghịch ngợm đã ngã lăn ra đất.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh sợ đến tái mặt, cuộc tranh cãi lập tức dừng lại.
Bà lão gào khóc xé gan xé ruột, như thể cháu mình c.h.ế.t rồi vậy.
Cố Tiểu Khê nhíu mày, cuối cùng vẫn bước tới.
