Thập Niên 70: Trọng Sinh Xong Tôi Được Viên Sĩ Quan Mạnh Nhất Hết Mực Cưng Chiều - Chương 307: Người Đủ Lương Thiện, Trời Cao Ắt Sẽ Ban Phước (1)
Cập nhật lúc: 30/12/2025 08:59
Cố Tiểu Khê chạy suốt một quãng dài, mệt đến mức không thở nổi, đành phải dừng lại nghỉ ngơi.
Nghỉ được mười phút, cáo đỏ lại dẫn cô chạy khắp núi.
Đến khi chân tay Cố Tiểu Khê bắt đầu tê dại, cáo đỏ cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc này, Cố Tiểu Khê mới được tận mắt nhìn thấy cây nhân sâm trăm năm mà cô ngày đêm mong mỏi.
Không những thế, tuổi của cây sâm này đã lên đến hơn một trăm hai mươi năm.
Vừa hồi hộp vừa phấn khích, cô cẩn thận đào cây nhân sâm này lên, rồi nhìn cáo đỏ với ánh mắt tràn đầy biết ơn.
"Cảm ơn mày nhiều lắm! Cuối cùng thì tao cũng tìm được thứ mình muốn rồi!"
Lần này, cô không trồng lại cây sâm vào Không Gian Đồng Hành nữa, mà lấy ra một cái hộp, tỉ mỉ rửa sạch rồi cất vào bên trong.
Có lẽ cáo đỏ cũng biết cô đã đạt được tâm nguyện, nên quay đầu dẫn cô chạy về.
Lúc này trời đã sáng hẳn, sương mù trong rừng cũng dần tan đi.
Cảm xúc lắng xuống, lý trí trở lại, Cố Tiểu Khê bất chợt vỗ vào đầu mình.
Xong rồi!
Chắc chắn Lục Kiến Sâm và mọi người đang lo sốt vó!
Lần này không cần cáo đỏ chờ đợi gì nữa, cô đã bắt đầu cắm đầu chạy hết tốc lực quay về.
Thế mà, dù trong tình trạng đó, cáo đỏ vẫn dừng lại giữa đường, ngẩng đầu nhìn lên trời thật lâu.
Lúc này Cố Tiểu Khê mới phát hiện, bên hông một cái cây gần đó mọc ra một cây linh chi cực lớn.
Sau bao nhiêu lần "mở h.a.c.k" nhờ cáo đỏ, cô chỉ khẽ hít một hơi, sau đó lấy d.a.o găm ra, nhắm chuẩn, ném đi một mạch, chính xác tuyệt đối, cắt đứt cây linh chi đang bám trên thân cây.
Cô chỉ cần đưa tay ra là ôm trọn cây linh chi vào lòng.
Thôi kệ, lần này khỏi cần cất, cứ ôm theo luôn cho tiện!
Cô tiếp tục ôm cây linh chi chạy thêm hai tiếng đồng hồ, mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình.
"Tiểu Khê..."
"Tiểu Khê, em ở đâu vậy..."
"Tiểu Khê..."
Cố Tiểu Khê vẫy tay với cáo đỏ, ra hiệu nó có thể rời đi, sau đó lập tức hét lớn: "Em ở đây... em ở đây!"
Cáo đỏ nhìn cô một cái, rồi chạy vòng quanh chân cô một vòng, như đang thể hiện lời cảm ơn.
Cố Tiểu Khê xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: "Người nhà tao đến tìm tao rồi, mày cũng đi tìm người thân của mình đi nhé!"
Cáo đỏ dụi đầu vào ống quần cô một cái, sau đó ngoái đầu lại mấy lần rồi nhanh ch.óng biến mất.
Mười phút sau, cô nhìn thấy Lục Kiến Sâm đang lao về phía cô như bay.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô bất giác cảm thấy hơi chột dạ.
Còn đang đơ người, thì cô đã bị anh ôm c.h.ặ.t vào lòng.
"Sao lại chạy đến tận đây? Bị lạc à?" Lục Kiến Sâm vừa gỡ lá rụng trên đầu cô, vừa lau sương đọng trên người cô, giọng đầy xót xa.
Cố Tiểu Khê bỗng đỏ hoe mắt, giọng cũng nghẹn lại.
"Em xin lỗi... lại làm anh lo lắng rồi."
Lục Kiến Sâm từ đầu đến chân đ.á.n.h giá cô một lượt, lúc này mới để ý thấy cây linh chi to đùng trong tay cô.
Anh thở dài một hơi bất lực: "Là anh về trễ!"
Lẽ ra anh nên về sớm hơn, như vậy cô đã không phải một mình đi nhặt củi, cũng không phải tự đi xa thế này.
Cố Tiểu Khê đưa linh chi và chiếc hộp đựng nhân sâm trong tay cho anh, nhẹ giọng nói: "Em đào được nhân sâm trăm năm rồi."
Lục Kiến Sâm vừa định nói gì đó, thì phía sau Tư Nam Vũ và Tề Sương Sương đã chạy đến.
"Chị Tiểu Khê, chị không sao chứ?" Tề Sương Sương lo lắng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cố Tiểu Khê.
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không sao đâu. Chị ... chị chỉ là vừa gặp được chuyện cực kỳ may mắn thôi!"
"Hả?" Tề Sương Sương nhất thời chưa phản ứng kịp.
Tư Nam Vũ thì lại thấy được những thứ trong tay Lục Kiến Sâm, nên cũng không biết nên nói gì cho phải.
