Thập Niên 70: Trọng Sinh Xong Tôi Được Viên Sĩ Quan Mạnh Nhất Hết Mực Cưng Chiều - Chương 435: Cảm Giác Như Gặp Ma Vậy (1)
Cập nhật lúc: 30/12/2025 09:18
Mười phút sau, cô đã đi đi lại lại mấy lượt, lôi ra ngoài tổng cộng hai mươi cái vali hành lý, giao hàng và thu tiền với Đới Kha Vũ. Một bên đưa tiền, một bên đưa hàng, rõ ràng minh bạch.
Đới Kha Vũ chắc cũng có chút quan hệ, chẳng bao lâu thì trong thị trấn đã có một cán bộ dẫn theo một nhóm người tới giúp anh ta chuyển đồ đi.
Cố Tiểu Khê cũng không để ý nhiều, tiếp tục nhận tiền bán đồ.
Chưa đến sáu rưỡi, đống vali và túi xách cô chuẩn bị đã bán sạch veo, thậm chí ngay cả bộ hộp văn phòng phẩm cũng bán được mấy chục bộ.
Tổng thể mà nói, sức mua của đám bác sĩ này thực sự đáng nể.
Đợi đến khi mấy bác sĩ mua sắm xong, đội ngũ dân làng đổi đồ cũ lấy đồ mới cũng đã xếp hàng ngay ngắn.
Biết là đến ba giờ chiều hôm nay chương trình đổi đồ cũ lấy đồ mới sẽ kết thúc, nên những người đã đổi xong thì vội vàng rời đi, không còn nấn ná quanh đây nữa.
Giờ ai cũng nghĩ mau mau về nhà lục lại xem còn cái gì cũ có thể mang tới đổi không.
Cũng vì tâm lý này, hoạt động học chữ ở gian bên cạnh không còn thu hút được nhiều sự chú ý.
Đến tám giờ mười phút, sau khi lén bổ sung thêm một ít vật tư lên kệ, Cố Tiểu Khê đang định thu thêm đợt đồ cũ nữa thì trong hàng chợt có một bà thím ném phịch hai cái bao tải gai bẩn thỉu xuống trước mặt cô.
Do vội vàng, bao tải còn đập trúng chân cô một cái.
"Đồng chí, hai bao này của tôi đổi lấy một cân đường được không?" Bà thím háo hức nhìn Cố Tiểu Khê.
"Để tôi xem đã." Cố Tiểu Khê mở bao ra xem.
Nhưng chỉ mới nhìn lướt qua, sắc mặt cô lập tức biến đổi.
Trong bao này...
"Sao vậy?" Lục Kiến Sâm bên cạnh thấy sắc mặt vợ mình không ổn, lập tức bước lại.
Anh liếc vào bên trong bao tải, chân mày cũng lập tức nhíu lại, nghiêm túc nhìn bà thím đang chờ đổi đồ.
"Bác có biết trong bao mình chứa cái gì không?"
Bà thím gật đầu: "Biết chứ, chẳng phải là mấy cái bài vị trước kia được thờ trong chùa sao, cũng tính là đồ cũ chứ?"
Người ta cái ghế gãy, cái bát mẻ còn mang đi đổi được, của bà cũng được mà, đúng không?
Lục Kiến Sâm nhìn bà mà không biết nói gì: "Cái này thì bọn tôi không nhận được đâu."
Bà thím nghe vậy thì sốt ruột: "Sao lại không được! Chính miệng mấy người nói cái gì cũng nhận mà. Bài vị cũng làm từ gỗ đấy thôi? Hơn nữa người c.h.ế.t rồi thì như ngọn đèn tắt, ai biết bài vị này là của ai đâu. Tôi nhặt được trong đống đổ nát của ngôi chùa cũ đấy, nhặt về còn là việc tốt ấy chứ! Sao lại không đổi được?"
Người trong hàng bắt đầu xì xào bàn tán.
Có người cho rằng bà thím này không tôn trọng người c.h.ế.t, thật chẳng ra sao.
Nhưng cũng có người thấy bà đã vác bài vị tới tận nơi rồi, mà không cho gì thì cũng đen đủi quá.
Cố Tiểu Khê thấy phiền thật sự, im lặng một lúc mới nói: "Bài vị thì không thể dùng để đổi lấy điểm vật phẩm, như thế là không tôn trọng người đã khuất. Nhưng việc bác nhặt được những bài vị này cũng là một hành động tốt. Thôi thì tôi tặng riêng bác hai cục xà phòng nhé?"
Bà thím nghe vậy thì rất vui, ôm hai cục xà phòng rời đi phấn khởi.
Cố Tiểu Khê lúc này thật sự phiền lòng!
Hai bao bài vị to tướng!
Cô nhận để làm gì chứ?
Đổi mới... thành bài vị mới chắc?
Muốn mạng quá đi!
"Để anh đem ra phía sau." Lục Kiến Sâm sợ cô nhìn thấy lại buồn bực, bèn xách hai bao tải đi ra phía sau lều trại.
Nhưng dù bao tải đã được dời đi rồi, Cố Tiểu Khê vẫn cảm thấy tâm thần bất an.
Cô gắng gượng đến chín giờ, giao nhiệm vụ thu đồ cũ lại cho Lục Kiến Sâm, còn mình thì chuyển sang phụ trách cuộc thi nhận diện chữ.
Vì đúng giờ bắt đầu, nên vẫn có khá nhiều người muốn tham gia.
Dù sao thì chỉ cần ngồi đó thi, cho dù có về bét, ít nhất cũng được nhận một cây b.út chì và một quyển vở.
Chẳng khác nào nhặt được không!
