Thập Niên 70: Trọng Sinh Xong Tôi Được Viên Sĩ Quan Mạnh Nhất Hết Mực Cưng Chiều - Chương 443: Đây Chẳng Phải Là Tham Ô Đồ Công Sao (1)
Cập nhật lúc: 30/12/2025 09:20
Cố Tiểu Khê chọn tới chọn lui, thiết kế lại theo ý mình, sau đó lại mua thêm mấy tấm kính từ cửa hàng trao đổi để bỏ vào máy đóng gói.
Rất nhanh, ngôi nhà gỗ do cô thiết kế đã xuất hiện những ô cửa sổ lắp kính.
Về sau, cô cảm thấy diện tích cửa sổ quá nhỏ, dứt khoát thay luôn cả một mảng tường bằng kính, đến cả cửa ra vào cũng đổi thành cửa kính.
Lúc đầu, mái nhà gỗ là kiểu bình thường, có thể lợp ngói, nhưng sau cô đổi ý, chỉnh lại hình dáng căn nhà thành một đường cong mượt mà.
Đợi đến khi căn nhà gỗ hạ xuống mặt đất, bên cạnh Suối Nguyệt Linh đã có thêm một tiệm bánh nhỏ xinh xắn.
Sau khi thiết kế xong hệ thống điện, Cố Tiểu Khê lại lấy toàn bộ nồi niêu xoong chảo từng trưng bày ở phòng giới thiệu sản phẩm mới ra, dùng máy đóng gói làm thêm một dãy kệ đặt sát tường, cùng một chiếc bàn dài được mở rộng và kéo dài ra, tiện cho việc làm bánh nướng.
Còn ghế thì trong phòng giới thiệu sản phẩm của cô có đầy, lấy hai cái mang qua là được.
Sau khi sắp xếp gọn gàng tất cả mấy món linh tinh, cô lại lên cửa hàng trao đổi mua một chiếc nồi cơm điện thông minh Vua Gạo, cùng một bếp lửa lớn bản di động dùng đá hỏa tinh.
Rửa sạch nồi cơm điện xong, cô vo gạo nấu một nồi cơm.
Sau đó, cô ra đồng hái ít đậu cô ve, nhổ vài bó rau xanh, hái thêm một quả cà tím, mang xuống con suối nhỏ phía dưới Nguyệt Linh Hồ để rửa.
Rõ ràng cô có thể dùng Thuật Thanh Lọc để rửa trong nháy mắt, nhưng lần này cô lại rất kiên nhẫn, chậm rãi rửa từng món một.
Đối với cô, khoảng thời gian yên tĩnh, thư thả này rất đáng quý.
Rửa rau xong, cô làm một đĩa rau xanh xào, một đĩa đậu xào cà tím, một đĩa tôm kho tàu, một nồi gà hầm hạt dẻ, cuối cùng còn làm thêm một bát trứng hấp.
Nấu ăn xong, cô lấy hộp cơm ra, chia đồ ăn vào từng hộp, rồi mới rời khỏi không gian.
Quay về phòng, Tề Sương Sương vẫn đang ngủ. Cô nhìn đồng hồ, mới bảy giờ rưỡi.
Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa, trong nhà thì ấm áp, nhưng ngoài trời vừa ướt vừa lạnh. Ngay khoảnh khắc cô mở cửa ra, một luồng khí lạnh ập tới khiến cô hắt hơi một cái.
Cô vội vàng đóng cửa lại, xoa tay cho ấm.
Thôi, ăn cơm trước đã!
Cô lấy toàn bộ hộp cơm vừa chia ra, tự ăn một phần, mấy phần còn lại đều dán miếng dán phong ấn không gian.
Ngay lúc Cố Tiểu Khê vừa ăn xong, định vào cửa hàng trao đổi xem thêm một chút thì bên ngoài vang lên một tiếng động nhẹ.
Ngay sau đó, giọng của Lục Kiến Lâm vọng vào từ ngoài cửa: "Chị dâu, mọi người ngủ chưa?"
Cố Tiểu Khê lập tức mở cửa, nhìn thấy Lục Kiến Lâm dù mặc áo mưa nhưng vẫn ướt nhẹp, cô hơi ngẩn ra.
"Còn đang khám bệnh miễn phí à? Sao lại ướt hết thế này?"
Lục Kiến Lâm mỉm cười, đưa cho cô chiếc bình giữ nhiệt được anh ôm kỹ trong lòng: "Bọn em nghỉ rồi. Đây là cơm tối anh cả bảo em mang tới cho chị. Anh ấy bận không qua được."
Cố Tiểu Khê thở dài: "Chị ăn rồi, còn chuẩn bị cơm tối cho mấy người nữa."
Vừa nói, cô vừa quay lại lấy hai hộp cơm từ trên bàn đưa cho anh.
"Em ở đâu? Mau về thay đồ trước đã!"
Lục Kiến Lâm nhận lấy hộp cơm, nhưng vẫn kiên quyết đưa bình giữ nhiệt trong tay cho cô.
"Em cũng ở nhà khách, phòng cuối cùng bên phải tầng trên. Có gì chị cứ gọi em."
"Được, chị biết rồi."
Sau khi đóng cửa lại, cô mở bình giữ nhiệt ra xem thử, thấy bên trong là cháo thịt nạc vẫn còn nóng, cô sờ bụng mình một cái, sau đó dán miếng dán phong ấn không gian lên, cất nó vào phòng nướng bánh trong không gian đồng hành.
Để dành sáng mai ăn là vừa đẹp!
Xét thấy cả người Lục Kiến Lâm ướt đẫm, thì Lục Kiến Sâm và mấy người kia chắc cũng chẳng khá khẩm gì hơn, nên cô lại quay về không gian, nấu một nồi canh gừng lớn mang tới quầy lễ tân của nhà khách, để ai trở về nhà khách cũng có thể uống một bát cho ấm người.
Dù sao thì, hôm nay người ở nhà khách hầu như đều là y bác sĩ tới hỗ trợ Thanh Bắc.
