Thập Niên 70: Trọng Sinh Xong Tôi Được Viên Sĩ Quan Mạnh Nhất Hết Mực Cưng Chiều - Chương 575: Không Về Trại, Lục Kiến Sâm Lo Sốt Vó (1)
Cập nhật lúc: 30/12/2025 09:40
Cố Tiểu Khê đến sáng hôm sau mới biết tin này, nhưng ông Trang thì đã biết từ ngay tối qua, lúc Lục Kiến Sâm vừa trở về.
Ông ấy lập tức bỏ ra ba nghìn tệ để mua lại cây nhân sâm trăm năm đó.
Thế nên, sáng nay người đưa tiền cho Cố Tiểu Khê chính là Lục Kiến Sâm.
Cố Tiểu Khê vừa cất tiền vừa cười nói: "Ông Trang này đúng là lắm tiền thật! Mang theo cả đống tiền mặt!"
Lục Kiến Sâm cười, xoa đầu cô: "Ông ta vốn dĩ đến đây là để tìm nhân sâm mà, cũng biết chưa chắc tự mình đào được nên mới thuê ông Trương vào núi, chắc chắn là chuẩn bị sẵn tiền rồi."
"Ừm, vậy hôm nay em đi tìm thêm một ngày nữa. Đến lúc ông Trương với mấy người kia về lại Thân thành, em đi cùng họ."
Như vậy thì Lục Kiến Sâm sẽ không phải lo lắng, cũng không cần đích thân tiễn cô.
Lục Kiến Sâm thật ra rất muốn đưa cô bé nhà mình cùng về Thanh Bắc, nhưng nghĩ đến việc cô còn phải đến Thân thành học tập, anh cũng đành gật đầu đồng ý.
"Được. Đến lúc đó anh đưa em ra ga tàu."
"Anh bên này không bận à? Hay là để em tự ra ga đi!" Cố Tiểu Khê cảm thấy bắt Lục Kiến Sâm cứ lên lên xuống xuống núi thế này, vất vả quá.
"Có thời gian đưa em đi." Lục Kiến Sâm lại xoa đầu cô.
Chủ yếu là, anh muốn đưa.
Nếu không phải chuyện ở núi Sương Mù còn chưa giải quyết xong ngay được, thì thật ra anh muốn trực tiếp đưa cô đến Thân thành luôn.
Tốt nhất là có thể ở Thân thành với cô một thời gian, sau đó đưa cô về Thanh Bắc.
Tất nhiên, anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Chuyện cô bé muốn làm, anh sẽ không cản.
Hà Hạo sau khi biết hôm nay là ngày cuối cùng Cố Tiểu Khê ở lại núi Sương Mù thì sốt ruột lắm.
Nói cách khác, nếu hôm nay anh ta không tìm được nhân sâm thì coi như tay trắng trở về.
Cân nhắc tới lui một hồi, anh ta vẫn quyết định hôm nay phải bám sát Cố Tiểu Khê.
Chỉ cần cô phát hiện ra nhân sâm, anh ta sẽ lập tức lao tới...
Dù không thể trắng trợn giành giật nhân sâm của cô, nhưng nếu giúp cô đào bới thì chắc cũng được chia một nửa chứ nhỉ?
Nghĩ thì hay, nhưng khi Cố Tiểu Khê cùng ông Trương và mấy người kia vào núi, phát hiện Hà Hạo lại bám dính như cái đuôi theo sau thì...
Cô lập tức quay sang nói với ông Trương: "Hôm nay cháu định đi xa thêm chút, không đi cùng mọi người nữa. Người đông quá, cảm giác nhân sâm bị dọa chạy hết rồi."
Ông Trương mỉm cười gật đầu: "Đi đi! Bọn ông trưa nay không về trại đâu, tối gặp lại!"
"Vâng ạ." Cố Tiểu Khê vẫy tay chào ông Trương, lại chào cả ông Trang, rồi nhanh ch.óng rẽ sang bên trái mà đi.
Hà Hạo hơi cau mày, rồi cũng rẽ sang trái.
Lục Kiến Nghiệp và Lục Kiến Lâm cũng vào núi từ sớm, thấy chị dâu mình tách khỏi nhóm của ông Trương thì cũng tự nhiên rẽ trái theo.
Cố Tiểu Khê thật ra khá khó chịu khi bị đám người này bám theo, nhưng nếu đột ngột biến mất thì lại thấy không ổn cho lắm.
Ngay lúc cô còn đang do dự, trước mắt đột nhiên hiện lên một dòng chữ vàng óng:
[Kỹ năng: Thuật Che Chắn Cấp Một – Sương Mù Khởi (cần tiêu hao 10 điểm công đức). ]
Cố Tiểu Khê mừng rỡ trong lòng, cảm thấy hệ thống đúng là quá chu đáo!
Sau khi nhanh ch.óng học xong kỹ năng này, cô thấy cảnh vật trong rừng núi lập tức trở nên mờ ảo.
Chỉ trong vài giây Hà Hạo lơ đãng liếc mắt chỗ khác, quay lại đã không thấy bóng dáng Cố Tiểu Khê đâu nữa.
Anh ta vội gọi cả Lục Kiến Nghiệp và Lục Kiến Lâm, tăng tốc tìm kiếm, nhưng dù thế nào cũng không phát hiện ra Cố Tiểu Khê đã đi hướng nào.
Lục Kiến Lâm thì lo lắng hơn cả, còn cất tiếng gọi mấy lần.
Cố Tiểu Khê nghe thấy, nhưng không đáp lại.
