Thập Niên 70: Trọng Sinh Xong Tôi Được Viên Sĩ Quan Mạnh Nhất Hết Mực Cưng Chiều - Chương 706: Ai Cũng Thích, Thì Gọi Là Nhân Dân Tệ (2)
Cập nhật lúc: 30/12/2025 10:11
Lục Kiến Sâm vừa lái xe cẩn thận, vừa nói: "Hôm đó anh và Ngọc Thành Song đến Vân tỉnh, anh thấy một vùng biển rất đẹp. Hơn nữa khí hậu bên đó cũng dễ chịu, giờ này chẳng lạnh chút nào. Anh muốn dẫn em đi xem biển."
Ban ngày không tiện đi, chỉ có thể tranh thủ ban đêm.
Cố Tiểu Khê liếc nhìn anh một cái, trong lòng thật ra rất vui.
Chiếc xe bay năng lượng lao đi với tốc độ cực nhanh, chỉ mất mười phút là họ đã đến Vân tỉnh.
Đứng bên bờ biển, nghe tiếng sóng vỗ, trong lòng Cố Tiểu Khê có chút lo lắng.
Nhưng khi Lục Kiến Sâm từ phía sau ôm c.h.ặ.t lấy cô, trái tim cô bỗng chốc lại thấy yên ổn lạ thường.
"Hôm nay sao trời không sáng lắm, lần sau mình lại đến nhé." Ánh mắt Lục Kiến Sâm tràn đầy dịu dàng.
"Không có sao cũng không sao, mình bật đèn sao lên là được."
Cố Tiểu Khê khẽ đẩy anh ra, nhanh ch.óng mở cửa hàng trao đổi, mua một chiếc lều, một dây đèn sao dài và hai chiếc đèn năng lượng.
Sau khi lấy đồ ra, cô bật đèn năng lượng rồi gọi Lục Kiến Sâm tới cùng dựng lều.
Hai người bận rộn hơn hai mươi phút mới dựng xong lều và trang trí đâu vào đấy.
Để thoải mái hơn, Cố Tiểu Khê còn đặt thêm một tấm đệm mềm bên trong lều, rồi dùng thêm Thuật Tụ Nhiệt.
"Cái này còn thoải mái hơn cả ở nhà nghỉ ấy chứ!"
Cố Tiểu Khê cảm thấy có Lục Kiến Sâm bên cạnh, bên bờ biển thế này đúng là lãng mạn thật.
Lục Kiến Sâm nhìn cô gái nhỏ đang nhắm mắt tận hưởng dưới ánh sáng lung linh của đèn sao, không kìm được cúi người xuống, hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
Rõ ràng chỉ định hôn nhẹ một cái, vậy mà chẳng biết từ lúc nào đã đắm chìm, không thể buông tay.
Bờ biển vắng vẻ, sóng khi nhẹ khi mạnh vỗ vào những tảng đá, như đang đ.á.n.h nhịp cho cặp đôi đang say đắm trong lều.
Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện nơi chân trời, Lục Kiến Sâm với vẻ mặt mãn nguyện bế cô gái nhỏ đang ngủ say ra khỏi lều, thu dọn toàn bộ đồ đạc vào không gian của mình, rồi quay lại xe bay năng lượng.
Khi anh giúp cô thắt dây an toàn, Cố Tiểu Khê mở mắt nhìn anh một cái.
"Trời sáng rồi à?"
"Gần sáng rồi! Em ngủ tiếp đi, mình vẫn kịp về."
Anh đậu xe ở một chỗ rất kín đáo, giờ quay về cũng không bị ai phát hiện.
Mười phút sau, hai người đã về đến Thân thành.
Trở lại chiếc xe địa hình của họ, lúc này trời vẫn còn rất sớm.
Thân thành hôm nay có mưa nhỏ, bầu trời âm u, ngoài tiếng mưa rơi thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không một bóng người.
Lục Kiến Sâm nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má cô gái nhỏ đang ngồi ghế phụ.
"Bảo bối, bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn về không?"
Cố Tiểu Khê dụi mắt nhìn xung quanh: "Về sớm quá lại làm phiền mọi người nghỉ ngơi."
"Ừ, anh cũng nghĩ thế." Lục Kiến Sâm bất ngờ vòng tay ôm lấy cô từ ghế phụ, bế hẳn cô sang, đặt ngồi lên đùi mình.
Mặt Cố Tiểu Khê đỏ bừng đến mức đáng nghi.
Không phải nói lính tráng đều nghiêm túc sao, thế mà tối qua anh lại dám làm loạn với cô ngay bên bờ biển.
"Vợ ơi, anh còn chưa hôn em trong xe bao giờ."
Lục Kiến Sâm nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon của cô, từ tốn tháo từng chiếc cúc áo sơ mi.
Cố Tiểu Khê định cản lại, nhưng tay đã bị anh giữ c.h.ặ.t trên đỉnh đầu.
"Ngoan, chồng chỉ hôn thôi mà." Lục Kiến Sâm hôn nhẹ lên môi cô, rồi ghé sát tai thì thầm dỗ dành.
Cố Tiểu Khê mềm lòng, ngoan ngoãn để anh hôn.
Nhưng rất nhanh, cô đã hiểu rằng, người đàn ông này đâu chỉ muốn hôn.
Thật lâu, thật lâu, thật rất lâu sau...
Trong khoang xe mơ hồ vang lên giọng nam trầm thấp, khàn khàn: "Bảo bối, ngày mai mình lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc nhé..."
Là một người lính, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh người mình yêu như người bình thường. Nhưng anh lại muốn dành cho cô những điều tốt đẹp hơn.
Chỉ cần có thời gian, anh đều muốn ở bên cô nhiều hơn nữa.
Anh muốn giữa họ sẽ có thật nhiều hồi ức tốt đẹp hơn nữa.
