Thập Niên 70: Vợ Lính Cá Tính Dẫn Đầu Đại Viện Phát Tài Nghịch Tập - Chương 18: Bại Hoại Danh Tiếng

Cập nhật lúc: 02/12/2025 00:03

Liễu Bà T.ử nào ngờ người con dâu thứ hai vốn hiền lành, ngoan ngoãn nhất nhà, hôm nay lại dám vung vẩy mặt mày với bà ta, tức đến nỗi buông lời c.h.ử.i mắng xối xả: “Để ta chống mắt lên xem ngươi có cách gì hay ho, xem ngươi tài giỏi đến đâu, đúng là cái thứ không biết trời cao đất dày là gì.”

Liễu mẫu đi về phía mấy nhà mà hôm qua Sơ Tuyết đã ghé thăm, chẳng bao lâu sau, cả nhà họ Liễu đều hay tin Liễu mẫu đang chạy vạy khắp nơi để vay tiền.

Liễu Bà T.ử tức đến mức vỗ đùi đen đét, gắt lên: “Nàng ta điên rồi hay sao?”

Nàng dâu cả Cát Tú Lan lúc này cuống cả lên: “Mẹ, chúng ta vẫn chưa phân gia, đến lúc đó người ta chẳng phải sẽ tìm đến tận nhà mình đòi nợ hay sao?”

Liễu Bà T.ử nghe vậy thì càng thêm điên tiết, gầm lên: “Lật trời rồi! Lật trời rồi!”

Lúc này, nàng dâu thứ ba Tô Hồng Quyên vốn ít nói cũng tranh thủ thêm dầu vào lửa: “Vay nhiều tiền như thế, lỡ như chân của nhị ca vẫn không chữa khỏi, thì chẳng phải là công dã tràng hay sao? Sau này nếu cũng giống như con trai út nhà Lão Ngũ Thúc ở đầu làng, há chẳng phải cả nhà chúng ta phải nuôi báo cô hắn à?”

Nghe nàng dâu thứ ba nói vậy, Liễu Bà T.ử càng thêm ruột gan rối bời. Cái chân của đứa con út nhà Lão Ngũ Thúc ở đầu làng, hễ trái gió trở trời là lại đau nhức, tiết trời nóng nực hay trong người phát hỏa là lại dễ dàng mưng mủ. Mỗi ngày chỉ riêng tiền t.h.u.ố.c thang đã không biết tốn kém bao nhiêu, kéo theo cả gia đình trở thành hộ nghèo rớt mồng tơi.

Thấy mẹ chồng chau mày im lặng, nàng dâu thứ ba liền sáp lại gần hơn, hạ giọng thì thầm: “Mẹ, hay là chúng ta cho nhà nhị ca ra ở riêng đi, như vậy gia đình mình cũng không bị họ làm cho liên lụy.”

Cát Tú Lan nghe những lời của tam đệ muội, trong lòng cũng tán thành, nhưng chợt nhớ ra chuyện quan trọng của mình, liền vỗ đùi một cái: “Chuyện ầm ĩ như vậy sao không thấy bóng dáng con bé Sơ Tuyết đâu cả?”

Nếu phân gia rồi, hôn sự của Liễu Sơ Tuyết sẽ không còn đến lượt gia đình định đoạt nữa. Muốn se duyên cho đứa cháu trai của mình, thì phải hành động trước khi phân gia.

Lúc này Liễu Bà T.ử cũng sực nhớ ra: “Con ranh c.h.ế.t tiệt đó, bảo nó đi chuyển một lời mà người cũng không biết đã c.h.ế.t dí ở xó nào rồi?”

Cát Tú Lan giả bộ sốt sắng đứng dậy, đi về phía sương phòng của Liễu Sơ Tuyết: “Mẹ, con bé đó tối qua vốn dĩ không hề trở về.”

Liễu Bà T.ử vốn đã đang sôi m.á.u vì chuyện của nhà hai, nay lửa giận càng bốc cao ngùn ngụt, đang định mở miệng c.h.ử.i mắng một trận, thì nghe nàng dâu cả nói: “Mẹ, con bé Sơ Tuyết cả đêm không về, liệu có phải đã xảy ra chuyện chẳng lành rồi không?”

Liễu Bà T.ử không nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng ta: “Đúng là cái thứ vịt giời chẳng được tích sự gì, giúp thì chẳng giúp được chút nào mà chỉ toàn gây thêm phiền phức cho gia đình, bị sói tha đi mất cho rảnh nợ.”

Bà ta vốn đang lúc nóng giận, nên giọng nói chẳng hề nhỏ chút nào, những người dân làng đang ngồi lê đôi mách ở phía xa nghe rành mạch không sót một lời.

Cát Tú Lan thấy thời cơ đã chín muồi, bèn nói: “Mẹ, hay là chúng ta nhờ bà con trong làng tìm giúp một tay, chứ lỡ xảy ra chuyện thật, e rằng đến lúc đó nhị đệ lại đổ hết tội lỗi lên đầu chúng ta mất.”

Nàng dâu thứ hai nhà họ Lý ở vách bên vốn có hiềm khích với Cát Tú Lan, liền ló đầu ra, lên tiếng bất bình: “Cát Tú Lan, con bé Sơ Tuyết mà có mệnh hệ gì, thì cũng chẳng trách được ai đâu. Sáng hôm qua chính ngươi đã nằng nặc bắt nó xin nghỉ để trèo đèo lội suối sang nhà đại tỷ nó đưa thư, tai ta đây nghe rõ mồn một.”

Cát Tú Lan nghe vậy, chẳng chút kiêng dè mà vênh váo đáp lại: “Lý Quý Chi, chuyện nhà ta, liên quan gì đến một người ngoài như ngươi?”

Đứng bên kia tường, Lý Quý Chi bĩu môi khinh bỉ: “Ta chẳng qua chỉ nói một câu công đạo, việc gì ngươi phải nhảy dựng lên với ta?”

Cát Tú Lan không muốn gây thêm rắc rối, bèn thuận nước đẩy thuyền, nói tiếp: “Phải, ngươi nói không sai, là ta đã bảo Sơ Tuyết xin nghỉ phép. Nhưng nhà hai đã xảy ra chuyện tày trời như vậy, chẳng lẽ không nên báo cho đại tỷ của nó một tiếng hay sao?”

Nàng ta liếc xéo Lý Quý Chi ở vách bên một cái, rồi cố tình cao giọng nói: “Mẹ, con đi tìm trưởng thôn nhờ người lên núi tìm con bé. Chứ lỡ nó xảy ra chuyện gì thật, con đây có lòng tốt lại hóa làm điều xấu, e rằng sẽ bị nước bọt của dân làng dìm cho đến c.h.ế.t mất.”

Nói rồi, nàng ta cũng chẳng đợi mẹ chồng đáp lời, đã vội vã lao ra khỏi cổng sân.

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.