Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ - Chương 112

Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:49

Dương Niệm Niệm vừa dứt lời, ánh mắt cô không kìm được mà liếc trộm xuống dưới eo chồng. Khụ khụ… Vừa rồi cô quả nhiên không hề nhìn nhầm, đó thực sự là một “minh chứng” hoàn hảo.

Vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần làm góa phụ sống, giờ đây, hy vọng về một cuộc sống vợ chồng viên mãn lại bừng sáng trong lòng cô.

Lục Thời Thâm bị ánh mắt rực lửa, đầy dò xét của cô nhìn đến bất giác đỏ bừng mặt, anh khẽ co chân lại, cố che đi tầm nhìn "háo sắc" của vợ. Anh nghiêm túc nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, cơ thể anh thật sự không có vấn đề gì cả.”

Dương Niệm Niệm nheo nheo mắt: “Anh nói thật tình đó chứ?” Vừa rồi nhìn qua… đúng là rất khỏe mạnh.

Lục Thời Thâm khẽ gật đầu, “Ừm.”

Dương Niệm Niệm hiểu rằng Lục Thời Thâm không phải là người hay nói dối. Nhìn vẻ mặt chính trực của anh, cô lại càng thêm bối rối. Ánh mắt tò mò dò xét, cô nhìn thẳng vào anh: “Nếu thật sự không có vấn đề gì, vậy tại sao anh cứ như một người đàn ông giữ mình trong sạch, không chịu gần gũi vợ vậy?”

“…”

Lục Thời Thâm né tránh đôi mắt đen láy, long lanh của vợ, chậm rãi giải thích: “Người trong thôn mình rất coi trọng lễ cưới, chứ chẳng chú trọng giấy hôn thú là bao. Nếu chúng ta không tổ chức, sau này em về, khó tránh khỏi bị người ta xì xào bàn tán.”

Dương Niệm Niệm không ngờ Lục Thời Thâm lại là một người đàn ông nặng lễ nghi như vậy. Cô vừa thấy bực dọc lại vừa buồn cười: “Có tờ giấy đăng ký kết hôn là đủ rồi, em đâu có quan tâm mấy chuyện hủ tục đó. Dù đám cưới của chúng ta có to đẹp đến mấy, cũng chẳng ngăn được miệng lưỡi thế gian. Họ sẽ luôn tìm cớ để nói ra nói vào sau lưng mà thôi. Chỉ cần chúng ta chụp một tấm ảnh cưới kỷ niệm là được rồi, dù gì thì hai vợ chồng mình cũng chưa có bức ảnh chung nào bao giờ.”

Trong thời buổi này, tổ chức đám cưới ở nông thôn vừa lạc hậu lại vừa rườm rà, cô chẳng thiết tha gì. Có thời gian đó, thà cô ra chợ bán quần áo kiếm tiền, thu về cả mấy trăm đồng có phải là thơm tho hơn không chứ?

Lục Thời Thâm không hề bất ngờ trước câu trả lời dứt khoát của vợ. Anh đã sớm nhận ra Dương Niệm Niệm là một cô gái không câu nệ tiểu tiết, cũng chẳng so đo thiệt hơn bao giờ. Chính vì biết vợ mình tốt bụng như vậy, anh lại càng muốn chu toàn cho cô nhiều hơn nữa.

Lục Thời Thâm nghiêm nghị nói: “Dù không làm đám cưới rình rang, anh cũng nhất định phải đưa em về thăm bà con họ hàng.” Gia đình và họ hàng ở quê vẫn luôn lầm tưởng người anh cưới là Dương Tuệ Oánh. Anh nhất định phải đích thân đưa Dương Niệm Niệm về để mọi người biết rõ ai mới thật sự là vợ của anh.

Dương Niệm Niệm không ngờ Lục Thời Thâm lại suy nghĩ thấu đáo đến vậy. Một người đàn ông có thể kiềm chế những bản năng tự nhiên nhất của mình, luôn nghĩ cho cô mọi lúc mọi nơi, anh ấy quả thực phải là người chính trực và yêu thương cô đến nhường nào chứ? Dương Niệm Niệm quá đỗi xúc động, xúc động đến mức chỉ muốn… đáp lại ngay lập tức.

“Vậy khi nào thì chúng ta về quê ạ?”

Lục Thời Thâm đáp: “Anh đã xin được giấy nghỉ cưới rồi, chắc cũng phải mấy ngày nữa mới được phê duyệt.” Anh hơi khựng lại, rồi nói thêm: “Sức khỏe của em còn chưa tốt, nên tịnh dưỡng thân thể cho thật khỏe đã.”

Vừa nghe anh đã xin được giấy nghỉ cưới, đôi mắt Dương Niệm Niệm sáng bừng, nụ cười trên môi gần như rạng rỡ khắp căn phòng.

“Anh này, sao anh không chịu nói sớm cho em hay chứ? Em cứ ngỡ anh… Thôi, chai rượu kỷ tử đó anh đừng uống nữa, kẻo lỡ có vấn đề gì lại thêm mệt mỏi. Hay là anh đem biếu anh Chu đi.”

Lục Thời Thâm đáp: “Lần trước anh đã giải thích rồi, em có chịu tin đâu.”

Dương Niệm Niệm phân bua: “Lần trước anh giải thích chẳng mấy thuyết phục. Vả lại, sau khi biết em hiểu lầm, anh cũng chẳng thèm nói thêm câu nào. Anh nhìn xem, lần này em đã tin anh rồi đó thôi?”

Lục Thời Thâm nhìn cô chăm chú: “Lúc đó em làm gì có chút bình tĩnh nào.”

Dương Niệm Niệm nhớ lại cảnh tượng mình ngồi trên eo Lục Thời Thâm, mặt khẽ ửng hồng, cô vội vàng đứng dậy khỏi giường, giả vờ bình tĩnh, miệng lầm bầm: “Lúc đó em đã xác định tinh thần làm goá phụ sống rồi, có phải chờ thêm chục bữa nửa tháng thì cũng chẳng đáng gì đâu.”

So với việc phải làm góa phụ cả đời, thì chuyện trì hoãn vài tuần tính ra có đáng gì.

Lục Thời Thâm kinh ngạc, cô gái này thật sự cái gì cũng dám nói.

Thường ngày Dương Niệm Niệm hay dậy muộn, không ngờ hôm nay dậy sớm lại có một bất ngờ đến thế. Cô cảm thấy người ngợm khỏe khoắn, tràn trề sức sống lạ thường.

Sáng hôm đó, cô làm bánh trứng chiên và cháo trắng. Khi cô đi gọi An An dậy, Dương Tuệ Oánh vẫn còn say giấc, đến bữa cơm cũng chẳng buồn ra. Dương Niệm Niệm cũng chẳng buồn để lại cho cô ta chút đồ ăn sáng nào. Chờ Lục Thời Thâm và An An đi làm, đi học, Dương Tuệ Oánh mới bước ra từ phòng.

Cô ta đã lật hẳn bộ mặt đanh đá tối qua, trở lại thành một nữ sinh viên dịu dàng, thùy mị, hiểu chuyện như xưa. Thấy Dương Niệm Niệm đang dọn dẹp bàn ăn, không hề để lại đồ ăn cho mình, Dương Tuệ Oánh cũng không tức giận. Cô ta chủ động xuống nước: “Niệm Niệm, chúng ta làm hòa nhé.”

Động tác lau bàn của Dương Niệm Niệm dừng lại, cô ngẩng đầu lườm cô ta một cái: “Chị bị uống nhầm thuốc à?”

Dương Tuệ Oánh giả câm giả điếc trước giọng điệu châm chọc của Dương Niệm Niệm, nhẫn nại tiếp tục: “Chỉ cần em thuyết phục Lục Thời Thâm để chị tiếp tục học đại học, và mỗi tháng phát cho chị ba chục bạc, chị sẽ trả lại Phương Hằng Phi cho em.”

Dương Niệm Niệm mỉa mai: “Một cục thịt thối rữa đầy giòi bọ mà chị cũng dám dùng để làm món hời mặc cả à? Ba chục bạc? Chị đem hắn bán vào nhà địa chủ làm nô bộc, e là người ta còn chê đắt.” Dương Tuệ Oánh đúng là đầu óc có vấn đề mới có thể thốt ra những lời vô lý như vậy.

“Ở đây chỉ có hai chúng ta, em không cần phải cứng miệng.” Dương Tuệ Oánh khăng khăng tin rằng Dương Niệm Niệm chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của mình. “Em vẫn chưa biết à? Hằng Phi đã được phân công đến Hải Thành rồi đấy. Chỉ cần em đồng ý, chị có thể giúp em dàn xếp ổn thỏa. Em vừa có thể làm vợ lính, vừa có thể nối lại duyên xưa với Hằng Phi.”

Dương Tuệ Oánh thừa biết Dương Niệm Niệm yêu Phương Hằng Phi đến mức nào. Chỉ cần Dương Niệm Niệm cắn câu, cô ta sẽ nắm được điểm cốt tử của cô và có thể điều khiển cô trong tương lai. Đây là kế hoạch mà Dương Tuệ Oánh đã vắt kiệt óc cả buổi sáng.

Dương Niệm Niệm nhìn Dương Tuệ Oánh bằng ánh mắt như nhìn một kẻ dở hơi: “Chị vắt óc suy nghĩ đến rụng hết tóc mới nghĩ ra được cái mưu kế hạ sách như vậy à?”

Dương Tuệ Oánh “…” Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Dương Niệm Niệm, muốn tìm ra chút manh mối nào đó, nhưng chỉ thấy sự chán ghét Phương Hằng Phi hiện rõ trong mắt cô.

Chẳng lẽ Dương Niệm Niệm thực sự không còn yêu Phương Hằng Phi nữa?

Câu trả lời này khiến cô ta có chút hoảng loạn.

Dương Niệm Niệm chẳng buồn đoái hoài đến Dương Tuệ Oánh nữa. Dọn dẹp đâu vào đấy, cô cầm chai rượu kỷ tử đi sang nhà Vương Phượng Kiều.

Thấy cô mang rượu quay lại, Vương Phượng Kiều tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao lại mang về thế? Rượu không có tác dụng à? Cái thứ này phải uống mấy ngày mới biết có hiệu quả hay không chứ.”

Dương Niệm Niệm cười gượng gạo: “Chị Vương, có chút hiểu lầm rồi chị ạ. Thời Thâm không hề có vấn đề gì. Anh ấy chỉ cảm thấy chưa làm đám cưới đàng hoàng, cũng chưa kịp đưa em về ra mắt họ hàng, sợ sau này em sẽ bị người ta xì xào to nhỏ. Anh ấy đã xin giấy nghỉ kết hôn rồi, sắp tới sẽ đưa em về quê.”

Vương Phượng Kiều ngẩn người, sau đó sực tỉnh mọi nhẽ. Chị vỗ đùi, cười sảng khoái đến mức nước mắt lưng tròng.

“Trời ơi, em xem chuyện này có buồn cười không cơ chứ? Lão Chu nhà chị còn chịu tiếng oan bấy lâu nay thay cho Lục Thời Thâm nữa. Chị đã bảo mà, Lục Thời Thâm sức khỏe như vậy, làm sao mà có chuyện đó được!”

“Anh Chu bị oan rồi.” Nghĩ đến Chu Bỉnh Hành bị người ta hiểu lầm là thận hư mà không thể nói ra, Dương Niệm Niệm cảm thấy vừa nực cười vừa thương cảm.

Vương Phượng Kiều đáp: “Không cần băn khoăn đâu em ơi. Chị nói cho em biết, mấy ngày nay hắn cảm thấy mình giúp được Lục đoàn trưởng nên phổng mũi lắm, đi đâu cũng khoe khoang.”

Sau vài câu tâm tình, Vương Phượng Kiều nét mặt chợt nghiêm nghị: “Lục Thời Thâm đối xử với em tốt thật đấy. Em nói xem, có mấy người đàn ông có thể thấu hiểu lòng phụ nữ nhiều như vậy? Cái mặt mũi em trắng trẻo non tơ như miếng đậu phụ, chị nhìn còn c.h.ế.t mê huống chi là đàn ông? Cậu ấy mỗi ngày ngủ cùng giường với em, phải có bản lĩnh tự chủ lớn đến nhường nào? Chắc chắn là hắn yêu em tha thiết, đặt em tận đáy lòng nên mới có sự kiên nhẫn đến vậy.”

“Chị nghe nói cậu ấy còn nhờ người mua sữa mạch nha bồi bổ cho em, chắc là do chuyện lúc trước để lại vết hằn trong tâm trí.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.