Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 14: Chia Tiền Và Lương Thực
Cập nhật lúc: 15/12/2025 17:03
Mẹ Lâm hết cách, lườm mấy đứa cháu trai cháu gái đang chạy tới chạy lui trên máy cày, bảo chúng nó ngoan ngoãn một chút, rồi cũng trèo lên.
Máy cày thỉnh thoảng lại ra đón khách, trên xe có đặt mấy cái ghế gỗ nhỏ. Anh hai và chị dâu hai Lâm bế hai cô con gái lên đùi, anh cả Lâm cũng ôm cậu con trai đang phấn khích lại, để nó ngồi trước người mình. Đường sá gập ghềnh, đứng không vững dễ bị ngã.
Kỳ thật đường lớn không bằng phẳng, ngồi máy cày rất xóc, không thoải mái đến thế. Nhưng mọi người chính là thích ngồi máy cày, tự hào biết bao!
Từ nhà con rể trở về, cả nhà ngồi trên máy cày, mặt mày rạng rỡ, ngay cả bố Lâm cũng toe toét miệng cười.
Em trai út Lâm nói nhiều, hôm nay cậu chơi cùng đám trẻ của Từ Quốc Hoa, hỏi rất nhiều chuyện về thôn Hướng Dương, cậu không thể chờ đợi được muốn chia sẻ với người nhà...
Sau khi lần lượt tiễn khách về hết, mấy người dì ở lại phía sau giúp dọn dẹp, mẹ Từ chia cho họ một ít thức ăn đã nấu chín chưa ai đụng đến để mang về nhà, đây đều là quy củ cũ rồi, bà cũng thường đi giúp nhà người khác làm tiệc.
Còn những bộ bàn ghế mượn về đều có viết tên của chủ nhân, sáng sớm hôm sau trả lại là được.
Bố Từ ngày thường bị vợ quản nghiêm, cộng thêm trong nhà cũng không có mấy đồng, đã lâu rồi không được uống rượu thỏa thích như vậy. Hôm nay nghe được nhiều lời hay, ông mặt mày đỏ bừng, mang một thân men rượu gọi hết người lớn vào nhà chính.
"Gác xong đòn nóc, việc còn lại không nhiều, lợp ngói, lắp cửa sổ đều nhanh lắm, chỉ có tường rào nhà chú ba là cần thợ làm thêm mấy ngày."
"Hôm nay cũng nhận được một ít tiền mừng, trừ đi các khoản chi tiêu khác, trong nhà còn lại khoảng bốn trăm đồng. Mỗi nhà một trăm đồng, cho các con làm vốn khởi nghiệp. Không tính là nhiều, nhưng cũng không tính là ít. Trong thôn có rất nhiều nhà khi tách ra chỉ mang theo mấy bộ bát đũa."
"Xây nhà mới cho bọn con, không phải là căn nhà lớn gì, bố già này cũng đã cố hết sức rồi, không để bọn con phải đói bụng! Sau này à, phải xem chính bọn con nỗ lực sống cho tốt..."
Bố Từ ngày thường không nói nhiều, uống rượu vào thì hơi lắm lời, nhưng mọi người đều ngoan ngoãn lắng nghe, không ai xen vào, trong lòng thấy chua xót, ngay cả mẹ Từ vành mắt cũng hơi hoe đỏ.
"Thằng cả nhà con có hai đứa con trai, con phải ra sức làm việc, nếu không sau này lấy gì chia cho bọn nhỏ? Thằng hai nhà con tuy chỉ có một đứa con trai, càng phải nuôi cho tốt..."
Bị điểm mặt gọi tên, hai nhà anh cả và anh hai gật đầu vâng dạ.
Bố Từ quay đầu nhìn chú ba, im lặng hồi lâu không biết nên nói gì. Ngày thường mắng cũng mắng rồi, quản cũng quản rồi, nói đủ cả, có lặp lại cũng vẫn là mấy lời đó.
Từ Đông Thăng tự mình lên tiếng: "Bố, con biết bố định nói gì, bố không cần phải nói nữa đâu. Bố cứ yên tâm đi, vợ con con sẽ không c.h.ế.t đói đâu."
Mẹ Từ vừa định hừ một tiếng, không ra đồng thì lấy gì mà nuôi sống? Thì nghe thấy cậu con út lại lên tiếng, có chút ngoài dự đoán của bà.
"Chuyện của anh cả và anh hai cứ để xem sao, còn con và A Tuệ sau này mỗi năm sẽ đưa cho bố mẹ mỗi người một trăm cân lương thực và 20 đồng, hoặc đưa thẳng 50 đồng để bố mẹ tự đi mua lương thực, mỗi năm tăng thêm 10 đồng, bố với mẹ cứ chờ hưởng phúc đi."
Đây là khoản tiền dưỡng lão mà tối hôm qua Lâm Tuệ đã bàn bạc với anh và cảm thấy khá thích hợp. Bây giờ nhìn thì nhiều, sau này tiền sẽ mất giá.
Hai chi còn lại đều không nhắc đến chuyện dưỡng lão, bởi vì bố mẹ bây giờ mới ngoài năm mươi, sức khỏe vẫn còn tốt lắm.
Nhưng Lâm Tuệ lại thấy, đã tách nhà rồi thì phải gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ. không thể đợi đến khi hai cụ thật sự làm không nổi nữa, tự mình mở miệng đòi con cái nuôi. Bọn họ làm con cái phải chủ động làm tròn chữ hiếu, người già mới có thể thuận lý thành chương mà an hưởng tuổi già.
Lâm Tuệ cũng không muốn gây ra sự bất mãn từ phía chi cả và chi thứ hai, nhưng làm tròn chữ hiếu không phải là chuyện để so bì. Chi bằng cứ dứt khoát một chút, bày cả ra mặt cho rõ ràng.
Quả nhiên, lời này của Từ Đông Thăng vừa nói ra, sắc mặt của chị dâu cả và chị dâu hai có hơi cứng lại. Chỉ bất quá vào lúc này, họ không thể xen mồm vào được.
Từ Quang Tông và Từ Diệu Tổ nhìn nhau một cái, sau đó cũng tán thành.
"Tôi nghĩ là được."
"Tôi cũng không có vấn đề gì."
Sự khó chịu trong lòng mẹ Từ tan biến, dù sao cũng không uổng công nuôi mấy đứa con trai này.
"Các con có lòng là tốt rồi, mẹ và bố các con bây giờ vẫn còn làm được, chuyện dưỡng già sau này hãy nói. Các con vừa mới ra riêng, trong tay còn eo hẹp, không cần vội báo hiếu đâu."
Bố Từ cũng gật đầu, "Chuyện này sau này hãy nói."
Lâm Tuệ không nói thêm gì, có đưa thì cũng là chuyện của năm sau.
Chị dâu cả và chị dâu hai nhà họ Từ thở phào nhẹ nhõm, không quản gia không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ. Nhà lão Tam bây giờ còn chưa nuôi con, trong tay có chút tiền, chứ hai nhà bọn họ con cái đều đang tuổi ăn tuổi lớn, làm gì có tiền mà đưa nhiều tiền dưỡng già như vậy chứ?
Thiệt tình, muốn ra vẻ nhà giàu thì cũng đừng lôi kéo bọn họ vào chứ...
Mẹ Từ lấy ra mấy xấp tiền đã đếm sẵn, có tiền lẻ có cả tờ "Đại Đoàn Kết", dùng dây thun buộc lại, mỗi nhà một bó nhỏ.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ai về nhà nấy, ngày hôm sau nhà mới vẫn phải tiếp tục động công.
Nắng hổ mùa thu ra oai, đã tháng mười rồi mà trời vẫn nóng không chịu nổi.
Xây nhà còn có thể mặc áo may ô cũ để hở tay, chứ đến lúc thu hoạch ngô mùa thu thì không được. Lá ngô sắc bén lắm, không cẩn thận là có thể bị cắt chảy m.á.u ngay.
Ngoại trừ mấy đứa nhỏ tuổi, ngay cả Từ Quốc Hoa cũng xin nghỉ vụ mùa về nhà giúp bẻ ngô. Cả nhà cùng ra trận, bận rộn khí thế ngất trời.
Trong lúc này, Từ Đông Thăng còn gây ra một chuyện nực cười.
Bố Từ bảo anh lấy đòn gánh đến gánh hai bao ngô đã bẻ xong đi, anh gánh thì gánh lên được rồi đấy, nhưng lại đi không thẳng. Dọc đường loạng choạng xiêu vẹo, còn ngã nhào xuống mương ruộng.
Lúc này cả làng đều đang bận rộn ngoài đồng, rất nhiều người đã trông thấy cảnh này, ai nấy đều cười không ngớt.
Đúng là mất mặt c.h.ế.t đi được!
Bố Từ sa sầm mặt, bảo anh đi bẻ ngô cùng với đám phụ nữ trong nhà.
Lâm Tuệ mở chai dầu trà, xoa tấm lưng bị cháy nắng cho người đàn ông đang nằm trên giường. Mông còn trắng hơn mặt, thấy bộ dạng rên hừ hừ của anh, cô bất giác ra tay mạnh hơn...
Ngày hôm sau, thấy lão Tam dùng vải rách bịt kín cả đầu lẫn mặt tới làm việc, bố Từ suýt nữa thì đuổi người về nhà.
"Mày làm cái gì thế? Còn cần mặt mũi hay không hả? Đàn bà nhà nào cũng không có ai như mày!"
Từ Đông Thăng vẫn đắc ý, "Đàn bà nhà nào mà lại trắng trẻo xinh đẹp như tôi chứ?"
Từ Quốc Hoa cười khanh khách, nó là một thằng nhóc đen nhẻm, "Không có ạ! Chú Ba, cả làng chú là trắng nhất!"
Mẹ Từ tát một cái vào sau gáy cháu trai, "Đừng có nhìn nó, nhanh tay làm việc đi, chú Ba của mày chỉ giỏi bày trò vớ vẩn, không đứng đắn."
"Vâng ạ." Từ Quốc Hoa lè lưỡi trêu chú Ba một cái rồi tiếp tục bẻ ngô.
"Chưa thấy thằng đàn ông nào như nó, vừa lười vừa tham ăn lại còn điệu chảy nước, phí công cao lớn như vậy mà chẳng giúp được tích sự gì..."
Tiếng cằn nhằn lải nhải của mẹ Từ vang vọng khắp ruộng ngô, Từ Đông Thăng tai này vào tai kia ra, dù sao thì anh cũng đã đến làm việc rồi...
Trời nắng to liên tiếp mấy ngày, ngô thu hoạch về cũng phơi khô luôn.
Sau khi tuốt hạt, xay ngô xong, ba anh em nhà họ Từ mỗi người được chia một bao, đủ ăn đến mùa xuân năm sau.
Nếu nhà nào ăn không đủ thì tự mình nghĩ cách, đi vay mượn nhà khác cũng được, hay lấy tem phiếu lương thực đi mua cũng xong, mẹ Từ sẽ không xen vào nữa.
--------------------
