Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 183: Trả Tiền

Cập nhật lúc: 15/12/2025 19:01

Sau một đoạn thời gian rèn luyện, việc buôn bán của vợ chồng Cẩu T.ử ở trên trấn cơ bản đã ổn định, mỗi ngày thu nhập 9–12 tệ. Bọn hắn đối với thu nhập này vô cùng hài lòng.

Anh ta cầm tiền tìm Từ Đông Thăng, nhờ giúp đỡ kiếm một chiếc radio về.

Lâm Tuệ trước kia nói phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i cần phải giữ tâm trạng thoải mái, anh ta đã nghe lọt tai. Thục Hoa thích nghe đài phát thanh, mua một chiếc về nghe thêm bình thư và hí khúc, tâm trạng tự nhiên sẽ tốt.

Không chỉ như thế, Cẩu T.ử lúc xuân cày còn mời người làm cho gia đình, người lớn kẻ nhỏ trong nhà một người cũng không cần ra đồng làm việc.

Ngoại trừ nhà Từ lão Tam, Từ gia lão Đại lão Nhị cũng đều đồng loạt mời người ra đồng làm việc.

Bởi vì chuyện này, mọi người trong thôn đều đang nhiệt liệt dò hỏi rốt cuộc bọn hắn làm ăn kiếm được bao nhiêu tiền.

"Lão Từ à, nhà các ngươi là thật sự phát tài rồi sao? Trước kia không phải nói lão Tam mua một cửa hàng lớn ở trong huyện thành sao? Lão Đại lão Nhị lúc nào mua?"

"Tam huynh đệ đều có tiền mời người làm việc, cùng với địa chủ trước khi giải phóng cũng không sai biệt lắm!"

Lại Tam Nương rầm rì, "Đứa nhỏ có tiền cũng không cần thiết hiếu thuận, tự mình ở trong thành phố ăn ngon uống say, ngược lại để lão cha lão nương ở trên mặt đất làm việc mệt c.h.ế.t mệt sống."

Từ mẫu thuận tay nắm lấy một nắm bùn đất ném về phía Lại Tam Nương, trét đầy một khuôn mặt cô ta.

"Để ngươi miệng thối, dùng bùn đất đ.á.n.h răng đi! Ta khinh! Chuyện nhà chúng ta liên quan gì tới ngươi? Lại Tam nhà ngươi ngược lại hiếu thuận lắm, lấy đồ ăn trộm về nuôi gia đình."

"Giữa ban ngày ban mặt ngươi đừng vu oan người tốt! Con trai ta đã không ăn trộm tiền rồi!"

Lâm Quế Mai vùi đầu vào cánh tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Từ phụ ha hả cười giải thích với mọi người trong thôn, "Bọn nhỏ ở trong thành phố chính là kiếm chút tiền nhỏ nuôi sống gia đình mà thôi, ở đâu mà kiếm được tiền lớn. Bọn hắn ngược lại đề nghị mời người tới giúp chúng ta, nhưng là tôi cùng A Tú đều đã làm việc ở trên mặt đất mấy chục năm rồi, nếu như thật sự để chúng ta nằm nghỉ ngơi, cái gì cũng không làm, cái kia mới gọi là khó chịu đó!"

"Đúng vậy, dân chân đất trong thôn chúng ta không trồng trọt thì không thoải mái."

Ở trong mương nước rửa sạch bùn đất, Từ mẫu phủi phủi tay, còn nói lớn, "Nếu như hiện tại vẫn là ngày lấy công điểm của đội, lão nương nhất định vẫn là người lấy mười công điểm!"

"..."

Lâm Tuệ dùng máy may làm mấy cái dải vải dài màu sắc đẹp mắt, buộc mỗi đứa nhỏ một dải vào eo, đầu cuối cùng nối liền thì nắm ở trong tay mình.

Từ Đông Thăng bị chọc cười, "Cô đây là dắt ch.ó đi dạo à?"

"Không làm như vậy, bọn hắn tới đường phố buông tay liền mất ngươi tin hay không?"

Lâm Tuệ gần đây nghe đài phát thanh nói đứa nhỏ bị lạc, bị bắt cóc quá nhiều, cô lo lắng. Cô giảm bớt tần suất dẫn bọn nhỏ ra cửa, mặc dù là ra cửa, cũng nắm chặt bọn nhỏ thật kỹ.

Bọn nhỏ lớn lên khỏe mạnh, Từ Đông Thăng cũng không có cách nào giống như lúc còn bé, duy nhất ôm ba đứa lên cùng một lúc.

Lại một lần nữa tới cuối tháng, Lâm Tuệ đến cửa hàng trả tiền công cho mọi người.

Tháng 4 là lần thứ hai nhận đủ tiền công của cả một tháng, mấy người vẫn kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Tháng 3 bọn hắn đã nhận được tiền công cao, tháng này càng thêm cố gắng.

Chu Chính tháng này chỉ nghỉ ngơi hai ngày, hơn nữa tiền hoa hồng và tiền thưởng, nhận được 85 tệ tiền công.

Tôn Hồng nhận được 110 tệ, mà tiền công của Hà Mỹ Anh đạt tới 120 tệ!

Tôn Hồng vui vẻ chạy vòng vòng khắp nơi, "Ông chủ, ngươi cũng không biết nhà chúng tôi hiện tại còn kém chút nữa là cúng tôi lên rồi! Chị dâu tôi trước kia luôn nhìn tôi không vừa mắt, hiện tại mỗi ngày Tiểu Hồng Tiểu Hồng gọi tôi, dễ thân lắm!"

Lâm Tuệ vui vẻ thay cô ấy, "Nữ hài t.ử chúng ta nơi tay có tiền mới là chỗ dựa. Bất quá ngươi cần phải giữ một cái tâm nhãn, Mỹ Anh cũng là."

"A?" Tôn Hồng ngây ngốc một chút, không rõ là có ý gì.

"Đừng ngây ngốc kiếm được bao nhiêu tiền đều giao hết về nhà. Ngươi giao chi phí trong nhà hoặc cho cha mẹ tiền hiếu thuận là được rồi, tiền khác cần phải nắm ở trong tay."

"Lúc các ngươi kết hôn, gia đình tính toán xuất bao nhiêu đồ cưới? Chỉ xuất 300 tệ đồ cưới là đủ thể diện rồi, nhưng các ngươi một tháng đã kiếm 100 tệ rồi, rõ ràng những tiền kia hẳn là tất cả đều là của các ngươi. Đừng đến lúc đó tiền vất vả kiếm được đều không rơi vào người mình."

Tôn Hồng có anh trai ở trên, còn Hà Mỹ Anh thì có anh trai ở trên và em trai ở dưới.

Cô ấy đã thấy nhiều chuyện hơn Tôn Hồng, hiểu rõ đạo lý này, gật đầu, “Đúng vậy, tôi luôn luôn chỉ giao một nửa cho bọn họ.”

Tôn Hồng mới vừa ra trường không lâu, không có tâm nhãn này, mày nhíu chặt, “Tôi tất cả đều đưa cho gia đình rồi.”

“Cô gái ngốc nghếch, cho dù cô chỉ giao một nửa thì cũng nhiều hơn tiền lương tháng của người khác. Kết quả là cô ở nhà ngay cả một căn phòng cũng không có.”

Không nói thì thôi, Tôn Hồng càng nghĩ càng cảm thấy mình bị thiệt.

“Vậy, vậy bây giờ tôi phải làm sao đây?”

Hà Mỹ Anh dạy cô ấy, “Cô trở về cứ nói trước đây là vì cửa hàng mới khai trương nên tiền thưởng nhiều, sau này thì ít đi. Chỗ chúng ta đây cũng không phải là xí nghiệp quốc doanh, bọn họ lại không biết cụ thể tình hình thế nào. Cô nói tiền lương mỗi tháng cũng chỉ có 40 đồng, cô phải giữ lại 20 đồng để ăn uống chi tiêu ở bên ngoài, giao cho bọn họ một nửa.”

“Nếu như bọn họ bất mãn, vậy cô cứ giao 30 đồng giữ lại 10 đồng. Đến lúc đó cô chẳng phải sẽ rõ thái độ của người nhà đối với cô là gì sao?”

“Ừ ừ, được, tôi cứ làm theo lời cô nói.”

Hai cô gái đang bàn bạc ở đây, Lâm Tuệ nhìn về phía Chu Chính.

Anh ta bất đắc dĩ cười khổ, “Bây giờ tôi đã không còn nhà nữa rồi.”

Trong nhà sớm đã không còn vị trí của anh ta, dọn ra ngoài lâu như vậy cũng không có ai tìm anh ta, căn bản không cần phải lo lắng bị người ta lừa tiền.

Lâm Tuệ cảm khái, thật đúng là nhân sinh trăm vẻ, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.

Tối hôm đó, Lâm Tuệ ở nhà dọn một bàn cơm, mời tất cả bố mẹ và mấy nhà anh chị em dâu qua ăn cơm, tiện thể trả lại tiền.

Mẹ Từ nhận tiền, còn muốn đẩy lại, “Nếu các con túng thiếu, không cần vội trả tiền đâu.”

Vợ chồng lão Tam dứt khoát như vậy, Nhị tẩu ngược lại có chút ngượng ngùng, “Chúng tôi cứ nhận lại một nửa trước là được rồi.”

Lâm Tuệ cười nói: “Cửa hàng mỗi ngày đều có thu nhập, bây giờ đã ổn định lại rồi, không thiếu tiền.”

Nhị ca kinh ngạc, “Việc làm ăn ở cửa hàng của các em tốt đến vậy sao!”

“Cửa hàng là của chúng tôi, hàng hóa cũng là của chúng tôi, chỉ cần bán được, chính là kiếm lời.”

Nhị ca có chút do dự, “Cửa hàng kia của chúng ta ra giá 500 đồng, nếu không thì cũng mua...”

Lời anh ta còn chưa nói xong, Nhị tẩu đã liếc mắt một cái, “Bây giờ tiền thuê nhà một tháng cũng chỉ có mấy đồng, 500 đồng đủ cho chúng ta thuê hơn 5 năm rồi, tiêu số tiền đó làm gì?”

Đại tẩu cũng đồng ý với cách nói này, không cần thiết phải mua lại.

Phụ nữ trong nhà không đồng ý, hai người anh trai trong lòng do dự, cuối cùng vẫn thôi.

Từ Đông Thăng cũng không hề khuyên nữa, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

*

Trước khi ngủ tối, Lâm Tuệ bật đèn tính sổ.

Từ Đông Thăng cầm quạt mo đập muỗi trên giường, lẩm bẩm, “Mấy đứa đã lớn rồi, không thể ngủ cùng mẹ nữa biết chưa? Có thấy xấu hổ không? Con xem anh Quốc Siêu còn không ngủ cùng mẹ cậu ấy.”

“Không cần, con vẫn chưa lớn.” An An là người đầu tiên phản đối, “Con chính là muốn ngủ cùng mẹ.”

Bình Bình cũng phản đối, “Nhưng mà bố lớn như vậy rồi còn có thể ngủ cùng mẹ!”

“Đây là vợ của bố, chỉ có bố mới có thể ngủ cùng cô ấy. Chờ sau này các con lớn lên lấy vợ thì sẽ biết.”

Khang Khang lắc đầu, “Con không cần vợ, con chính là muốn mẹ.”

Từ Đông Thăng nằm xuống, bắt chéo chân, cười nhạo một tiếng, mấy thằng nhóc thối, chờ các con lớn lên sẽ biết những người không tìm được vợ thì dơ dáy đến mức nào.

Lâm Tuệ lắng nghe cuộc nói chuyện thất bại lần thứ hai của bọn họ, cười nói, “Đúng là phải ngủ riêng giường. Hồi nhỏ ngủ riêng giường, lớn lên ngược lại còn dính lấy. Mấy đứa này giống như cái lò lửa nhỏ, dán vào ngủ là cả người đổ mồ hôi, mùa hè nằm giường tre cũng không ngủ được.”

“Ngày mai tôi mua hai cái quạt điện trở về đi, bây giờ có điện rồi, tiện lợi hơn nhiều.”

Lâm Tuệ quay đầu, “Quạt điện phải đợi một thời gian nữa mới mua, tôi muốn nhập một nhóm hàng.”

“Cái gì?”

Bọn họ đã nói xong rồi, mùa hè vừa nóng lại vừa mệt, lần này Lâm Tuệ không hề đi theo nhập hàng cho cửa hàng nữa, cứ để mấy người đàn ông bọn họ đi là được.

Rõ ràng cô ấy nói không phải cái này.

“Tôi muốn nhập một nhóm b.ăn.g v.ệ si.nh mới.”

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.