Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 212: Chồng Trước Lại Lần Nữa Đến Cửa

Cập nhật lúc: 15/12/2025 19:05

Cái phần thưởng này đòi hỏi ròng rã nửa tiếng, Lâm Tuệ bị ép phải tắm cùng anh ta. Cũng may mấy người bên ngoài sau khi xem xong máy giặt, lại nghe Đại Ca Nhị Ca khoác lác về những điều mắt thấy tai nghe lần trước đi Quảng Châu, không ai để ý có hai người vào nhà rồi không thấy đi ra.

Lâm Tuệ thay quần áo xong, vặn một phen cánh tay Từ Đông Thăng, "Tôi không còn sức để nấu cơm cho anh nữa."

"Xoẹt—" Từ Đông Thăng nhếch miệng nhếch mép, đưa tay lên xoa, "Vậy đợi cơm tối đi, tôi ăn no rồi."

Lâm Tuệ không thèm để ý đến anh ta, cúi đầu chỉnh sửa tóc.

"Mẹ, mẹ đang ở bên trong sao?"

An An ở bên ngoài đập cửa, nhón chân nhìn vào trong từ cửa sổ, nhưng cái gì cũng không thấy.

Cửa bị mở ra, An An nắm lấy cái diều giấy vừa mới làm xong chạy vào, "Mẹ, chị gái giúp con làm một cái diều giấy."

"Đẹp thật."

Con bé nghiêng đầu, tò mò nhìn bố đang nằm trên giường kéo chăn qua che bụng, "Bố, bố có phải là muốn ngủ rồi không?"

Từ Đông Thăng nghiêng đầu, ngoắc ngoắc ngón tay. Đợi con bé đi đến gần, anh ta đưa tay lấy diều, "Cái diều giấy này bay không cao, lần sau bố mua cho con cái lớn hơn, còn lớn hơn cả con."

"Thật không ạ?"

"Đương nhiên rồi, con bảo mẹ đêm nay làm món thịt thỏ xào cay ăn, bố sẽ đồng ý với con."

Lâm Tuệ hừ một tiếng, "Không phải ăn no rồi sao? Còn ăn thịt thỏ xào cay cái gì nữa."

Nói là nói như vậy, nhưng sau khi ra cửa, cô vẫn đi về phía nhà cũ.

Buổi tối, trên bàn ngoài một đĩa thịt lạp xào, còn có một món thịt thỏ thơm lừng.

Từ Đông Thăng ăn thịt thỏ thỏa mãn rồi, gắp một miếng thịt lạp, "Cái này ở đâu ra vậy?"

Năm nay nhà bọn họ không làm thịt lạp, hơn nữa hương vị ăn vào không ngon bằng Lâm Tuệ làm, gia vị thêm vào không đủ nhiều, mùi thơm không đủ.

"Là Dì mang qua."

Kể từ khi chị họ Tiểu Vân đi làm ở tiệm ăn, Dì cùng bọn họ qua lại cũng nhiều hơn. Năm nay mang không ít quà đến.

"Bây giờ chị họ làm ở cửa hàng thế nào rồi?"

"À? Thì cứ như vậy thôi, bánh bao làm ra ăn ngon, thịt kho tàu cũng đều được hoan nghênh, việc làm ăn khá tốt."

"Cái khác thì sao?"

Từ Đông Thăng gắp thức ăn vào bát đứa nhỏ, không hiểu, "Còn có cái gì? Ăn ngon ở tốt, trên mặt mọc thêm chút thịt."

Anh ta bận rộn như vậy, ở đâu có thời gian đi lúc nào cũng quan tâm đến sự thay đổi cảm xúc của một người phụ nữ?

Lâm Tuệ cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, sự khuyên nhủ của người khác chỉ là thêm hoa trên gấm, chỉ có thể dựa vào chị họ tự mình bước ra.

Cuối năm đầu năm người đi chợ huyện rất nhiều, việc làm ăn của tiệm ăn rất tốt, gần như bận rộn từ sáng đến tối, Tiểu Vân không có thời gian đắm chìm trong cảm xúc bất lương.

Mấy tháng nay không có người nào rình mò chuyện riêng tư của cô, cũng không có người nào nói này nói nọ về cô, tâm trạng dần dần cởi mở, cho đến khi Trương Hồng lại lần nữa đến cửa.

A Hổ cùng Tiểu Cương còn nhớ người đàn ông uống rượu say kia, bọn hắn không rõ ân oán của chị Tiểu Vân cùng chồng trước, nhưng chị Tiểu Vân đối xử tốt với bọn hắn, giống như chị ruột. Cô không thích người đàn ông này, vậy thì bọn hắn sẽ không tiếp đãi hắn.

Hôm nay Trương Hồng không giống như lần trước chật vật như vậy, hắn mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, trên mặt mang theo nụ cười, nhất phó dáng vẻ nho nhã lễ độ.

"Tôi đến ăn đồ ăn."

Tiểu Cương muốn nói không có, bị A Hổ kéo lại. Đã là đến ăn đồ ăn, vậy thì chính là khách nhân, A Hổ căng mặt, "Anh ăn cái gì?"

"Tôi muốn hai cái bánh bao nhân thịt, một cái đĩa đồ ăn kèm."

"Được."

Tiểu Vân biết được chồng trước vậy mà đến cửa hàng ăn cơm, tay vừa trợt, cái thìa rơi vào trong nước canh nóng bỏng, nước b.ắ.n lên nhỏ trúng mu bàn tay nàng.

Nàng nhanh chóng rút tay trở về, dùng nước lạnh rửa.

Trong lòng vừa có sự sợ hãi tích lũy lâu dài, lại có sự tuyệt vọng không xong thoát khỏi ngạc mộng.

Nàng chậm rãi đi ra, trên chân hình như có ngàn cân nặng, người đàn ông từng vung nắm đ.ấ.m với nàng đang ngồi ở cửa hàng, lộ ra nụ cười ôn hòa của nhiều năm trước khi bọn họ vừa mới kết hôn.

Nhưng lúc này, trong mắt nàng, người đàn ông này giống như đang há to miệng m.á.u với nàng, chỉ chờ nàng đi đến gần.

Trong cửa hàng còn không ít người, Tiểu Vân đè thấp giọng, "Anh đừng ở chỗ này gây chuyện!"

Trương Hồng vươn tay về phía nàng.

Tiểu Vân theo bản năng lùi về phía sau tránh đi, nhìn chằm chằm tay hắn, áp chế sự sợ hãi không tự chủ được trong lòng.

"Cô đừng sợ, tôi chỉ muốn giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bời thôi."

Tiểu Vân mím chặt môi, "Rốt cuộc anh có chuyện gì?!"

Trương Hồng thấy cô phòng bị đến mức này, cười nói, "Lần trước là tôi xung động, chưa làm rõ tình hình, hiểu lầm cô. Tiểu Vân cô đừng sợ, tôi chỉ là qua đây nhìn xem cô sống thế nào, dù sao cũng là mười năm vợ chồng, tôi đối với cô vẫn có tình cảm."

"Người đàn ông kia không có quan hệ gì với cô phải không? Tôi đều đã điều tra rõ ràng rồi......"

Điều tra? Điều tra kiểu gì? Chính hắn điều tra sao? Theo sau bao lâu? Vẫn nhìn chằm chằm cô?

Tiểu Vân hô hấp ngừng lại, chỉ là cảm thấy một tấm lưới lớn vây khốn cô, làm sao cũng không thể giãy thoát.

"Anh không cần nói nữa, lập tức cho tôi rời khỏi đây, đừng làm phiền việc làm ăn của cửa hàng."

Trương Hồng liếc mắt một cái nhìn cô thật sâu, "Được, tôi bây giờ sẽ đi, đợi khi nào cô rảnh chúng ta lại từ từ trò chuyện."

Nói xong, hắn xoay người liền đi.

Tiểu Vân lại không thả lỏng tâm trí.

Tâm trạng căng thẳng của cô kéo dài cho đến khi tan tầm trở về ký túc xá.

Dọc theo đường đi luôn cảm thấy có người theo sau cô, ban đầu cô tưởng là Chu Chính.

Nhưng là đi một đoạn đường, cô mím chặt môi, cảm giác này, không phải hắn!

Chu Chính sẽ không nhòm ngó cô, ánh mắt của hắn cũng rất sạch.

Cô tăng nhanh tốc độ, chạy nhanh lên, cho đến khi đến một góc cua, người phía sau đã tóm lấy cổ tay của cô.

"Trương Hồng!"

"Không phải tôi thì cô còn muốn là cái nào? Người ta thèm gì cô, một món hàng đã qua tay, đã từng kết hôn, sinh con rồi? Đừng vọng tưởng nữa!"

Giống như mấy năm trước, vẫn luôn bị hắn dùng lời nói độc ác tấn công, sự bình tĩnh mà cô cố gắng duy trì trên bề mặt suốt mấy tháng tới nay bị phá vỡ, cô dùng sức tát một cái vào mặt hắn.

"Bốp!"

Trương Hồng tựa hồ là bị cái tát này gợi lên sự khó xử trước đó, hôm nay không uống rượu, nhưng là cảm xúc của hắn rất bất ổn định, "Tôi nói không đúng sao? Cái thứ rác rưởi như cô chỉ có thể xứng với người như tôi!"

"Cô có biết tại sao tôi lại tìm được tới đây không?"

"Tôi chỉ mang theo vài chai hảo tửu, nhận lỗi, nói vài lời hay, bố cô liền mở miệng rồi ha ha ha ha ha! Cô có biết ông ấy nói gì không? Ông ấy nói, 'Anh không chê Tiểu Vân không thể sinh con là tốt rồi'!"

Tiểu Vân c.ắ.n chặt môi dưới, toát ra hạt máu, mặt nàng lộ vẻ tuyệt vọng.

Cô biết, cô đều biết. Một đứa con gái đã ly hôn, trong mắt người cha chính là rất mất thể diện! Nhưng là lòng của nàng vẫn bị tổn thương nghiêm trọng, so với mất thể diện, ông ấy thà đem con gái gửi về cái nhà ăn thịt người kia sao?

Trương Hồng lại gần cô, trong mắt tất cả đều là sự điên cuồng, "Dựa vào cái gì mà cô ly hôn xong vẫn có thể sống ngày lành! Cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi, đừng vọng tưởng trốn thoát!"

"Cứu mạng!"

Thấy có người đi ngang qua, Tiểu Vân kêu cứu.

Bị một đôi bàn tay to bịt kín miệng, trong mũi tất cả đều là hương vị buồn nôn, nước axit trong dạ dày trào lên, nước mắt của nàng chảy ra.

Người qua đường nhìn qua, Trương Hồng lập tức biến sắc, lộ ra nụ cười mê hoặc người khác, "Đây là vợ tôi, cô ấy đang giận dỗi đó mà."

Lông mày nhăn chặt của người qua đường giãn ra, bày tỏ sự thông cảm, "Vợ chồng mà, cãi nhau đầu giường làm hòa cuối giường, tiểu cô nương, đừng gây sự trên đường cái nữa."

"Tôi biết rồi, bác gái, tôi hò hét cô ấy một chút rồi về nhà ngay." Trương Hồng cười cười, cúi người lại gần, hơi thở ấm áp phun trên tai cô, kích thích làn da xung quanh nổi lên một mảnh nổi da gà.

"Nghe thấy không vợ? Tôi cùng cô trở về nhìn xem chỗ cô ở, chúng ta cãi nhau đầu giường làm hòa cuối giường nhé."

Trong mắt Tiểu Vân tất cả đều là sự tuyệt vọng.

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.