Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 312: Chó Cắn Chó Tự Gánh Ác Quả
Cập nhật lúc: 15/12/2025 23:02
Vương Hữu Dư nghe chuyện phiếm suốt ba ngày, từ đại viện đến phân xưởng, tất cả đều bàn tán xem ai là cái đồ rùa lớn bị cắm sừng đó.
Ban đầu hắn còn khinh thường không thèm nghe loại tin đồn thất thiệt này, nhưng sau đó nghe người ta nói có đầu có đuôi, hắn càng nghe càng thấy không phù hợp.
Cái đồ rùa lớn đó dường như chính là hắn!
Hai ông bà nhà họ Vương nghe thấy tin đồn, vội vàng chạy tới hỏi hắn đứa con của Triệu Tiểu Ni có phải là con hắn không?
Vương Hữu Dư mặt đen lại, “Mẹ, con còn phải hỏi mẹ đấy! Cô ta không phải cháu gái bên nhà mẹ sao? Là người mẹ đưa tới, mẹ lại không biết ư?”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bà ấy, Vương lão thái thái ấp úng, “Tôi, tôi cũng nhiều năm không về rồi, mẹ của nha đầu đó chủ động tìm đến, nói với tôi bảo chứng là gái trinh, lẽ nào cậu không biết à?”
Vương Hữu Dư thở hổn hển, rõ ràng là tức giận đến mức không chịu nổi, chưa điều tra rõ ràng đã dám đưa người tới đây.
“Hôm đó tôi bị chuốc say, làm sao mà biết được gì.”
Hai người ngủ với nhau không lâu sau thì cô ta nói có thai, hắn chỉ nghĩ là mình vẫn còn hùng phong như xưa, nào ngờ người nhà quê thật thà chưa quen mặt cảnh đời lại dám giở trò gì.
Vương lão gia t.ử dù trầm ổn đến mấy cũng ngồi không yên, “Chúng ta lập tức đi tìm cô ta, cứ nói là đã có được chứng cứ, lừa cô ta một phen. Một người phụ nữ nhà quê một mình dẫn theo đứa nhỏ, cô ta làm sao mà làm loạn được.”
Một nhà ba người nói xong liền vội vàng đi tới trấn, chỉ còn lại Từ Hồng Mai tâm tình khá tốt bắt đầu gói sủi cảo ăn. Hôm nay bảo bối con gái cô ấy về nhà ăn cơm, tuyệt đối không thể để con thiệt thòi.
Nhà họ Vương cũng không dám làm lớn chuyện, chỉ có ba người lén lút đi tới căn nhà ở trên trấn, trời nhá nhem tối cũng không ai nhìn rõ là ai.
Đại Nương mà Triệu Tiểu Ni thuê chỉ trông ban ngày, buổi tối thì đứa nhỏ ngủ cùng cô ta. Nghe thấy tiếng khóa cửa, cô ta lập tức đứng dậy, trong lòng sợ hãi, sẽ không phải là có trộm vào đấy chứ?
Không lâu sau, người nhà họ Vương liền trực tiếp đẩy cửa phòng cô ta bước vào.
Một tiếng “lạch cạch” nhẹ nhàng, đèn điện bật sáng, nhìn thấy là người quen, Triệu Tiểu Ni thở phào nhẹ nhõm, cài lại cúc áo, nở nụ cười, “Bố mẹ, Hữu Dư, sao mọi người lại tới đây?”
“Phỉ! Cái đồ không biết thẹn nhà cô còn dám gọi chúng tôi là bố mẹ! Tôi phải về hỏi xem bố mẹ cô đã dạy dỗ thế nào mà lại ra một người phụ nữ hư hỏng như vậy!”
Triệu Tiểu Ni đột nhiên bị mắng cho một trận té tát, ngây ngẩn cả người, tim đập thình thịch, “Mẹ, ý tứ của mẹ là gì?”
Vương lão thái thái còn xông lên, trực tiếp vén chăn ra, đối diện với khuôn mặt đứa nhỏ, càng thêm chắc chắn, đây không phải là con của Hữu Dư nhà họ!
Bà ấy nắm một bả tóc Triệu Tiểu Ni kéo xuống, đợi cô ta ngã xuống trên mặt đất xong, một cái tát hung hăng giáng lên, sợ bị hàng xóm biết, bà ấy đè giọng xuống mà gầm lên.
“Cô còn hỏi tôi là ý tứ gì, tôi hỏi cô, đứa tạp chủng này là con nhà ai? Cô bám vào nhà chúng tôi, cho Hữu Dư bị cắm sừng nuôi con trai nhà người khác, phỉ! Thật độc ác!”
Triệu Tiểu Ni không ngờ lại nhanh như vậy đã bị bại lộ, còn muốn chối cãi, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Vương Hữu Dư, cô ta tưởng rằng mình thật sự đã bị nắm được thóp rồi.
Cô ta khóc lóc t.h.ả.m thiết, ở thành phố được mấy năm, không cần phải ra đồng nữa, cô ta được nuôi dưỡng trắng trẻo mềm mại, nước mắt giàn giụa trông thật đáng thương.
“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Hữu Dư, anh tha thứ cho tôi đi!”
Trái tim Vương Hữu Dư đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống trên mặt đất, vỡ tan tành.
Đứa con trai mà hắn thật lòng yêu thương lại là của người đàn ông khác, sắc mặt hắn dữ tợn, cúi người bóp cằm cô ta, “Đây là con của ai?”
Triệu Tiểu Ni đau đớn, không dám giãy khỏi tay hắn, ngược lại ôm lấy bắp đùi hắn, “Tôi bị anh họ tôi cưỡng ép, cầu xin anh tha thứ cho tôi đi Hữu Dư! Tôi thật sự thích anh, nguyện ý sinh con cho anh! Tôi còn trẻ như vậy, sau này vẫn có thể sinh con trai!”
Vương lão thái thái gạt tay cô ta ra, lại tát thêm một cái, hai bên má sưng vù lên.
“Cô còn muốn nhà chúng tôi tiếp tục giúp cô nuôi tạp chủng à? Phỉ! Cô nghĩ hay quá ha!”
“Căn nhà này và cả cái cửa hàng kia tất cả đều là do chúng tôi bỏ tiền mua, cô phải trả lại cho chúng tôi!”
Nhắc đến tiền, Triệu Tiểu Ni giống như bị giẫm trúng cái đuôi, cuối cùng cũng cứng rắn phản kháng, "Không thể nào! Trên đó viết tên của tôi, chính là nhà và cửa hàng của tôi, tôi không cho ai hết! Các người đừng hòng cướp đi!"
Bà Vương sắp phát điên rồi, trước sau gì cũng đã tiêu ít nhất hai ngàn tệ, kết quả cháu trai không phải cháu trai, chẳng vớt vát được gì!
Triệu Tiểu Ni lau nước mắt, trong mắt toàn là sự tàn nhẫn, "Các người nếu còn muốn giữ thể diện, thì đừng ép tôi!"
"Ép tôi nóng nảy, tôi sẽ đi tìm công an tố cáo Vương Hữu Dư tội lưu manh!"
Sắc mặt mấy người biến đổi, Ông Vương trầm giọng nói, "Nữ nhân cũng có tội danh lưu manh, cô muốn tố cáo, chúng tôi cũng sẽ tố cáo."
"Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, hai chúng ta cùng nhau ngồi tù!"
Triệu Tiểu Ni liều mạng rồi, chân trần không sợ đi giày, đằng nào thì thanh danh của cô ta đã bị hủy hoại, lủi thủi trở về thôn, cô ta nhất định không có đường sống, không bằng liều một phen!
Vương Hữu Dư tức đến mức mặt đỏ tía tai, nhưng cô ta đã cược đúng, nhà họ Vương quả thực không dám làm bung bét chuyện này ra cho người người đều biết.
Tuy nói là không ít người bàn tán bọn hắn không phải là quan hệ vợ chồng chính thức, nhưng cũng chưa đến nông nỗi mọi người đều biết. Huống hồ, so với việc quan hệ nam nữ bừa bãi, hắn cho rằng bị người ta cười nhạo là đồ rùa rụt cổ vẫn khó nghe hơn.
Vương Hữu Dư hận không thể bóp c.h.ế.t người phụ nữ đang xoay hắn như chong chóng trước mắt này, nhưng bị Ông Vương chặn lại.
Gừng càng già càng cay, Ông Vương không nhúc nhích, cúi đầu nhìn người phụ nữ trên mặt đất.
"Vậy chúng ta mỗi bên nhường một bước, Hữu Dư nuôi cô và con trai cô mấy năm nay, đã tiêu không ít tiền. Nhà và cửa hàng đều có thể để lại cho cô, cũng là đau lòng các người mẹ goá con côi cầu sinh không đổi, nhưng cô phải bồi thường cho chúng tôi một phần tiền."
"Sau này hai nhà chúng ta đường ai nấy đi, cô ở bên ngoài ngậm chặt miệng, chúng tôi cũng không đến tìm cô gây phiền phức."
Tay Triệu Tiểu Ni siết chặt rồi lại thả lỏng, có nhà có cửa hàng, sau này cô ta sẽ tìm cách chuyển hộ khẩu đến, hộ chủ là cô ta, cô ta cũng là người thành phố rồi.
"Tôi cũng không có bao nhiêu tiền, cùng lắm thì trả lại tiền cửa hàng mà anh ta đã bỏ ra cho anh ta."
Thế cũng có năm trăm tệ rồi, Vương Hữu Dư gật đầu, "Được."
Triệu Tiểu Ni đưa tiền, sau khi tiễn người đi, ngồi ở trên giường vừa khóc vừa cười, đứa nhỏ bị cô ta đ.á.n.h thức, cũng không nói lời nào, chỉ lăng lăng nhìn cô ta.
Triệu Tiểu Ni xoa đầu đứa nhỏ, sau này chỉ còn hai mẹ con bọn họ nương tựa vào nhau mà sống.
Lúc rạng sáng, Từ Hồng Mai bị tiếng sột soạt làm giật mình tỉnh giấc, cô ấy bật đèn, nhìn người đàn ông nhét tiền vào cái hộp sắt mà cô ấy đã dùng để tiết kiệm trước đó.
Vương Hữu Dư cười gượng, "Số tiền này giữ lại làm của hồi môn cho Tiểu Tuyết đi."
Hắn đã 40 tuổi rồi, rất khó nói còn có thể sinh được con trai hay không, cả đời này có thể cũng chỉ có đứa con gái này thôi.
Từ Hồng Mai cười, "Tốt."
Cô ấy cũng coi như là đã đợi được một kết cục tốt rồi có phải không?
--------------------
