Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 231
Cập nhật lúc: 17/09/2025 05:17
Mấy chiếc xe hơi nhanh chóng dừng lại, ba bốn người đàn ông trung niên, ăn mặc chỉnh tề, được vài người tùy tùng hộ tống bước xuống. Ngay từ trên đường tới, những người này đã nhận ra sự bất thường ở đây. Giờ đây khi đến gần, đương nhiên họ phải liếc nhìn thêm mấy bận.
“Tự dưng lại có buổi khám bệnh từ thiện thế này, các anh có thấy lạ không? Từ trước đến giờ, cái vùng này đã bao giờ có người về khám từ thiện đâu cơ chứ?” Một người nói.
“Chắc là chẳng có gì đâu, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, anh lo xa quá rồi. Thôi đi đi, Đại sư sắp tới rồi, chúng ta phải vào trước để sắp xếp chuẩn bị.” Người kia đáp lời.
Tuy nhiên, có một người lại không đồng tình với những lời này. Anh ta thầm nhủ, bên kia có cả một đội cảnh sát đang duy trì trật tự nghiêm chỉnh, vậy thì buổi khám bệnh từ thiện này chắc chắn không phải là một trò lừa bịp. Trùng hợp thay, anh ta lại mắc một căn bệnh đã lâu mà chữa mãi không khỏi. Từng tìm đến vị Đại sư kia khám hết mấy nghìn đồng mà cũng chẳng ăn thua, nên từ lâu đã cảm thấy bất mãn.
Chẳng phải ai cũng là tín đồ trung thành của Đại sư cả. Sở dĩ nhiều người tin tưởng Đại sư, đơn giản là vì họ cảm thấy ông ta hữu dụng. Người đàn ông làm ăn kinh doanh, tầm ba mươi tám, ba mươi chín tuổi này, chính là một người như vậy. Anh ta tự biết rõ, mình sẵn sàng tôn sùng Đại sư, chỉ bởi vì anh ta thấy người này có lợi ích. Nếu không có ích, thì ai mà biết Đại sư là ai chứ? Rất nhiều người Á Đông đều mang tính cách thực dụng như vậy, có ích thì tin, không có ích thì thôi. Ngay cả các vị thần linh trên trời cũng phải chịu đựng điều này. Dù là Phật Tổ, Bồ Tát, Quan Công hay Ông Táo, là Thiên Vũ Đế hay Tam Thanh tổ sư, ai có thể mang lại lợi ích, người ta sẽ một lòng thành kính thờ phụng người đó. Thần tiên còn như vậy, huống chi là một vị Đại sư trần tục?
Trong lòng đã động, anh ta lập tức hành động. Thấy mọi người đang đổ dồn vào câu lạc bộ, anh ta liền dừng bước, lên tiếng: “Tôi thấy một người quen ở đằng kia. Tôi sang chào hỏi một lát, rồi sẽ vào sau. Các anh cứ vào trước đi, không cần đợi tôi.”
Những người này quả thực có quen biết nhau, nhưng cũng chẳng thân thiết gì, đương nhiên không ai có ý ngăn cản anh ta. Đúng lúc ấy, liên tục có thêm người và xe khác đến, số người đổ vào câu lạc bộ ngày càng đông, càng chẳng ai để ý đến anh ta. Nhờ vậy, anh ta thuận lợi thoát thân, tìm được cơ hội liền lách vào đám đông người đi khám bệnh, cố tình tìm nơi náo nhiệt để nắm bắt tình hình. Chủ yếu là hỏi xem bác sĩ nào chữa trị hiệu quả nhất.
Hỏi han một hồi, anh ta nghe phong thanh rằng, vị nữ bác sĩ trẻ tuổi nhất chữa bệnh rất giỏi, chắc hẳn có phương thuốc gia truyền gì đó. Người này thầm nghĩ, nhiều vị thầy thuốc lão làng đều không thể chữa khỏi căn bệnh ‘trên bảo dưới không nghe’ của mình, vậy chi bằng thử vận may với những bác sĩ mở phòng khám tư nhân xem sao. Bởi lẽ, những phòng khám tư nhân mà có thể chen chân vào một buổi khám từ thiện quy mô thế này, nói không chừng lại có bí quyết đặc biệt nào đó. Thế nên, anh ta chẳng chút do dự, xác định rõ phương hướng rồi rảo bước thẳng về phía La Thường.
Anh ta vội vàng, chẳng muốn phải xếp hàng rồng rắn như bao người khác. Thế là, anh ta bước thẳng lên một đoạn, đến gần chỗ La Thường, quan sát một lúc, rồi liền tìm một bệnh nhân ước chừng năm mươi tuổi, rút ra một tờ tiền mười đồng, đưa cho ông ta: “Số tiền này là của ông, phiền ông lùi xuống cuối hàng, nhường chỗ này cho tôi, tôi có việc gấp.”
“Này anh bạn, anh có ý gì vậy? Định dùng tiền mua chỗ của tôi sao? Tôi đây vốn dĩ cũng chẳng phải hạng người ham tiền đến mức đó! Mời anh xuống cuối hàng kia mà đợi cho phải phép.” Ông lão đáp lời, vẻ mặt ban đầu nghiêm nghị.
Người đàn ông ba mươi tám, ba mươi chín tuổi chẳng nói thêm lời nào, lại rút thêm một tờ mười đồng nữa: “Như vậy liệu có đủ chưa?”
Ông lão sững người, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực. Ông ta vốn định thử xem đối phương có chịu trả thêm không, nhưng lại sợ cơ hội tốt như vậy sẽ bị những người xếp hàng trước sau giành mất.
Vậy là, ông ta liền lách người sang bên nhường chỗ: “Được rồi, thấy anh cũng có vẻ vội vàng, vậy thì tôi nhường anh một lần vậy.”
Nói rồi, ông ta đã thoăn thoắt giật lấy hai tờ mười đồng trong tay người đàn ông. Chậm một chút thôi, e rằng chính là bất kính với mấy tờ bạc này.
Ông ta cầm tiền đi ngay, mấy người xung quanh nghe thấy lời nói hai lòng của ông ta, không khỏi cười nhạt mấy tiếng.
Những chuyện xảy ra ở đây, thực ra La Thường cũng đã chú ý, nhưng cô không có ý định can thiệp.
Đây là chuyện đôi bên tình nguyện, cô muốn quản cũng chẳng thể quản được.
Tuy nhiên, người đàn ông với mái tóc chải ngược bóng mượt kia, đúng là đã thu hút sự chú ý của La Thường.
Quả là kẻ lắm tiền nhiều của! La Thường thờ ơ liếc nhìn anh ta một cái. Đến lượt người này, cô vẫn hỏi như thường lệ: “Anh thấy trong người khó chịu ở điểm nào?”
Chuyện này thật sự khó nói, bác sĩ lại là một cô gái trẻ, càng khiến việc mở lời trở nên khó khăn hơn bội phần. Nhưng người đàn ông này thực sự lo lắng về căn bệnh của mình, vì vậy cuối cùng anh ta vẫn quyết định nói thật: "Là cái... chỗ đó cứ mãi không chịu mềm xuống được..."
La Thường nhìn anh ta vài lượt, rồi theo ánh mắt anh ta lướt xuống dưới. Có lẽ cô đã đoán ra vấn đề của người này rồi.
Nhưng người đứng sau vị thương nhân này lại không hiểu rõ, người này còn cố ý nhắc nhở: "Có chuyện gì thì anh cứ nói rõ với bác sĩ đi, gì mà mềm không mềm?"
"Anh đừng sốt ruột, cứ để anh ta tự kể đi, tôi hiểu rồi mà." La Thường thấy rõ sự bối rối của vị thương nhân này, liền hòa nhã nói với bệnh nhân đang đứng phía sau.
Người kia há miệng định nói, nhưng cuối cùng lại thôi, không nói gì nữa. Câu nói của La Thường đã khéo léo giúp vị thương nhân giải tỏa tình thế khó xử, anh ta không khỏi đưa mắt nhìn La Thường đầy vẻ cảm kích.
Lúc này anh ta ngồi đối diện La Thường. La Thường bảo anh ta giơ tay ra, bắt đầu bắt mạch cho anh ta.
Vài phút sau, La Thường nhìn anh ta. Mặt anh ta hơi đỏ bừng, dùng giọng nói nhỏ đến mức những người xung quanh không thể nghe thấy mà nói: "Thưa bác sĩ, nói ra chuyện này thật sự hơi ngại ngùng, nhưng chỗ đó của tôi cứ mãi không chịu xẹp xuống."
"Vì vậy, khi ra ngoài tôi phải mặc quần áo rộng thùng thình. Cứ thế này mãi cũng chẳng phải là cách hay. Bác sĩ xem giúp tôi, liệu có cách nào chữa khỏi căn bệnh này không?"