Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 243
Cập nhật lúc: 17/09/2025 05:20
Lão Cao thầm thở dài, nghĩ đến cô con gái nhỏ của mình, ông lại càng không khỏi dâng lên một cỗ tức giận.
Thời buổi này, người ta không còn trắng trợn cướp đoạt tài sản nữa, nhưng những âm mưu thâm độc thế này thì vẫn nhan nhản.
Cô gái bị ông bác ruột đưa vào chữa bệnh với danh nghĩa là bệnh tâm thần. Một khi cô trở thành người bệnh tâm thần, đương nhiên cần có người giám hộ. Đến lúc đó, ông bác này sẽ đường đường chính chính xử lý nhà cửa và tài sản mà ba mẹ cô để lại.
Thật là độc kế! Quỷ kế!
Những tin tức về sự việc chấn động tại Bệnh viện Tâm thần thành phố Thanh Châu nhanh chóng được truyền đến Bệnh viện số 4 ngay trong đêm. Khi nhận được những tin tức này, Trình Chiêu Minh và các đồng nghiệp khác vừa từ phòng bệnh nhi bước ra.
Tối hôm đó, mấy vị bác sĩ Đông y ở thành phố Hối Xuyên chưa vội về nơi sắp xếp để nghỉ ngơi. Chuyến này bọn họ đến, vốn dĩ muốn tham quan Bệnh viện số 4, cốt để tìm hiểu tình hình phối hợp công tác giữa Đông y và Tây y nơi đây.
Lúc tin tức từ đội hình sự và đồng chí Cao bay về, Trình Chiêu Minh cùng những người khác đã đi thăm một lượt các khoa tim mạch - não, nội tiết và hô hấp của Bệnh viện số 4.
Đến phòng bệnh nhi, bọn họ đang chuyên tâm nghiên cứu những căn bệnh đường hô hấp thường gặp ở trẻ thơ.
Trên hành lang, một vị bác sĩ ở thành phố Hối Xuyên nói: "Trẻ nhỏ thường mắc bệnh đường hô hấp, mang đặc điểm dễ sốt cao, co giật, bệnh phát cấp tính. Mấy năm gần đây, những bệnh nhi này, tìm đến thầy thuốc Tây y chữa trị không ít. Kháng sinh hạ sốt kháng viêm của Tây y quả thật rất nhanh, nhưng cũng có nhược điểm. Chưa kể đến việc bệnh có khỏi hẳn không, còn tiềm ẩn nguy cơ tác dụng phụ mà bấy giờ nhiều người vẫn chưa để tâm thấu đáo. Bệnh viện số 4 của các đồng chí đã đi trước một bước thời cuộc rồi đấy."
Trình Chiêu Minh cũng gật gù. Vị Viện trưởng Bệnh viện số 4 này quả là người đặc biệt, hết mực coi trọng Đông y. Ông ấy chẳng những giữ lại nhiều chỗ đứng cho Đông y, mà còn tranh thủ nhiều phúc lợi, lương bổng cho nhóm chuyên gia mới thành lập này cũng rất hậu hĩnh.
Lại có bác sĩ khác tiếp lời: "Bệnh nhân nhỏ tuổi kia vừa rồi, sốt cao bốn ngày không hạ, Tây y dùng đủ mọi biện pháp mà vẫn chẳng thể thuyên giảm, ngược lại, chúng ta dùng phương pháp thanh nhiệt của Đông y, công hiệu rõ rệt."
Cũng có người thêm vào: "Thạch cao mà các đồng chí dùng quả thực rất hay, với trẻ thơ sốt cao, xưa kia người ta hay dùng bột sừng linh dương, bột sừng tê giác, nhưng nay biết tìm đâu ra thứ thuốc quý đó nữa? Đồng chí thử nghĩ xem, giờ chúng đều là động vật quý hiếm cần được bảo vệ, làm gì có chỗ mà mua, dẫu có thì giá cũng cắt cổ. Tôi thấy thay thế bằng thạch cao rất tốt, lại rẻ tiền..."
Mọi người đều tranh luận sôi nổi, La Thường cũng nán lại bên cạnh, chưa vội rời đi.
Gần đến khu vực phòng bệnh nhi, một vị bác sĩ chạy nhanh đến, truyền đến một tin tức khẩn từ bệnh viện tâm thần.
"Tai họa này e rằng không hề nhỏ!" Không biết ai buột miệng thốt lên.
"Cái gã thầy thuốc họ Phùng kia quả là gan to tày trời, vì đồng tiền mà làm đủ chuyện thất đức, hại biết bao nhiêu người vô tội!" Các bác sĩ không khỏi tức giận.
Bọn họ cũng là thầy thuốc, vậy mà trong giới của bọn họ lại xuất hiện một kẻ vô lương tâm như vậy, thật sự khiến người ta căm phẫn.
Trình Chiêu Minh lập tức nói: "Thôi, mọi người cứ tiếp tục trao đổi, tôi xin phép đi trước." Ai nấy đều biết, Trình Chiêu Minh muốn liên lạc với tỉnh. Mọi chuyện đã nghiêm trọng đến nhường này, lại còn có vài tay phóng viên đang bám riết, nhóm chuyên gia của tỉnh chắc mẩm sẽ đổ bộ xuống Thanh Châu sớm thôi.
Cái mớ bòng bong này, người trong ngành đã nghe phong thanh đôi chút, đến nước này, cũng phải ra tay chấn chỉnh lại thôi. Vì vậy, mọi người đều giục đồng chí Trình cứ việc lo công chuyện. Lúc này cũng đã khá muộn rồi, các bác sĩ Đông y của thành phố Hối Xuyên chào tạm biệt, rời khỏi Bệnh viện số 4, về nơi đã bố trí để nghỉ ngơi.
La Thường vốn định bụng tìm một dịp riêng để trao đổi với đồng chí Trình Chiêu Minh, nhưng Trình Chiêu Minh đột nhiên có việc, cô liền chào tạm biệt Quý Thường Minh và những người khác, chuẩn bị về nhà.
Lúc này đã là chín giờ tối, Quý Thường Minh không yên tâm, nói với cô: "Tiểu La, tối như vậy về nhà một mình e không an toàn, để tôi đưa cô về nhé."
"Không cần đâu ạ, có người của phòng khám đang đợi bên ngoài, anh ấy cũng kiêm luôn việc đảm bảo an toàn cho tôi."
Nghe cô nói vậy, một vài bác sĩ phì cười, trêu chọc La Thường: "Tiểu La tự mình làm bà chủ, điểm này còn hơn hẳn chúng tôi."
La Thường khách sáo chào hỏi mọi người, rồi quay gót rời khỏi Bệnh viện số 4. Phương Viễn đã đợi sẵn ở cổng bệnh viện từ lâu, chiếc xe đạp cũ cà tàng của anh ta dựng ngay đó. Thấy La Thường đi ra, liền nói: "Bà chủ ơi, cuối cùng cô cũng chịu ra rồi, tôi đã đứng đợi đây ngót nghét hai tiếng rưỡi. Lão Hàn đã dặn dò kỹ lưỡng, tôi nào dám lơ là."
La Thường cười, lấy chiếc xe đạp của mình từ chỗ để xe, nói với anh ta: "Chờ về, tôi sẽ khao anh một cái đùi gà thật to."
"Nghe vậy thì được, đi thôi nào."
Phương Viễn đạp xe theo sau La Thường, đợi khi bóng cô khuất hẳn vào con đường rẽ phải, anh ta mới bám sát phía sau. Cho đến khi thấy cô an toàn bước vào cổng khu tập thể của mình, anh ta mới nhoài người đạp xe dồn sức, chiếc áo sơ mi bạc màu căng phồng trong gió, thẳng tiến về phía đường Sơn Hà.
Hàn Trầm chưa vội về nhà. Vừa kết thúc buổi khám bệnh từ thiện, anh đã tức tốc đến Đại đội Cảnh sát Hình sự thuộc Phân cục Ngọc Sơn, trao đổi nhanh với đồng chí Đội trưởng Hình về vụ án bệnh viện tâm thần. Mọi hồ sơ sau đó được bàn giao lại cho Đội Hình xử lý.
Đội Xử lý Tình huống Khẩn cấp của họ vốn dĩ không chuyên giải quyết các vụ án cá nhân lẻ tẻ. Họ chỉ đặc biệt quan tâm đến những vụ việc tiềm ẩn nguy cơ đe dọa an ninh trật tự công cộng. Những sự kiện bất ngờ, xảy ra liên tiếp, mang tính chất quần chúng và có khả năng bùng phát rộng, ấy mới là trọng tâm chú ý của đội.
Ra khỏi chỗ đồng chí Đội trưởng Hình, anh định tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn, dẫn vài anh em đến đồn công an gần Tam Đạo Câu, hỏi xem họ đã tìm ra người bán số thùng giấy đó cho trạm thu mua phế liệu chưa.