Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 72
Cập nhật lúc: 17/09/2025 04:35
Thấy hai kẻ nọ, La Thường chẳng buồn bận tâm, chỉ tập trung rút kim châm trên người cô Lý Tú Mãn.
Trương Vượng trông thấy cô, đôi mắt anh ta chợt trợn trừng, rồi cả khuôn mặt bỗng đỏ bừng, cứ thế nhìn La Thường mà chẳng thốt nên lời.
La Thường chưa kịp lên tiếng, Đại Diễm Linh đã ré lên, giơ bàn tay sơn móng đỏ lòe loẹt chỉ thẳng vào cô mà mỉa mai: "Ôi chao, tôi tưởng ai, hóa ra là bác sĩ La đây mà! Cứ tưởng cô còn làm ở bệnh viện lớn, ai dè đã chạy đến cái phòng khám nhỏ như chuồng chim này rồi. Chẳng lẽ bị bệnh viện đuổi ra đường rồi sao?"
La Thường bình tĩnh nhìn hai kẻ đang đứng đó, một người thì mặt mũi đỏ gay, còn phảng phất chút oán trách, kẻ còn lại thì chua ngoa mỉa mai cô.
Cô Lý Tú Mãn liền cảnh giác nhìn La Thường mà hỏi nhỏ: "Bác sĩ La, hai người kia là ai vậy?"
La Thường khẽ cười, đáp: "Chỉ là người không đáng bận tâm, cô Lý chẳng cần để ý."
Lời giải thích ấy lại càng khiến Đại Diễm Linh nổi đóa, cô ta lần nữa chỉ trỏ vào La Thường, giọng điệu càng thêm chua chát: "Tốt thật đấy, thế mà cũng gặp nhau ở đây! Không ngờ cô ngày càng xuống dốc, một kẻ thảm hại như cô mà còn dám hủy hôn ước, đáng lý ra phải là anh tôi đá cô trước mới phải!"
"Cô còn đi khắp nơi nói xấu, bảo tôi với anh tôi có quan hệ mờ ám, khiến tôi gần đây tìm mãi chẳng được tấm chồng tử tế."
"Tôi còn muốn hỏi cô, tôi với anh tôi lớn lên cùng nhau, thân thiết một chút thì đã làm sao? Can cớ gì đến cô?"
Đợi cô ta thao thao bất tuyệt xong, La Thường mới từ tốn lên tiếng: "Thân thiết một chút ư? 'Một chút' ấy là một phân, hai phân, hay tới tám mươi phân?"
"Anh trai nuôi với em gái nuôi nhà ai mà ngày ngày dính lấy nhau, cùng đi xem chiếu bóng, ra phố còn dắt tay nhau hả?"
"Tiền lương anh trai cô ta vừa lĩnh về, lập tức sắm nào kem dưỡng da, nào quần áo, nào khăn tay, cái gì cũng ưu tiên cho cô. Quan hệ gì mà phải móc túi bao nhiêu tiền của như thế? Chi bằng hai người cứ thẳng thắn mà về chung một nhà luôn đi, còn kiếm tìm người yêu gì nữa?"
Nghĩ đến việc nguyên chủ đã đau khổ đến c.h.ế.t vì mối quan hệ mờ ám suốt bao năm của hai kẻ này, La Thường cũng chẳng còn muốn giữ thể diện cho họ nữa.
Nghe La Thường nói vậy, Trương Vượng và Đại Diễm Linh đều c.h.ế.t lặng. Những lời lẽ của La Thường như một đòn giáng mạnh, khiến cả hai nghẹn họng, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.
Thấy họ im như thóc, La Thường lại cười lạnh: "Sao? Đều không muốn kết hôn với đối phương à? Thật lạ đời thay, hóa ra đều không muốn thật lòng với nhau!"
"Thực ra tôi đã biết từ lâu rồi, Trương Vượng, anh có muốn biết tại sao Đại Diễm Linh không muốn lấy anh không?"
Đôi môi Trương Vượng run rẩy, cố gắng níu lại La Thường, giọng đứt quãng: "Đừng... đừng nói nữa."
La Thường lại nói: "Trương Vượng, thực ra trong lòng anh ta từ lâu đã rõ mười mươi mọi chuyện. Đại Diễm Linh không muốn lấy anh, chẳng qua là vì anh quá nghèo!"
"Tiền lương mỗi tháng của anh chưa đến bảy mươi đồng, chẳng đủ cho một mình cô ta chi tiêu một cách phóng túng. Cô ta muốn tìm đại gia, nhưng lại muốn hưởng thụ những lợi ích mà anh mang lại, nên cô ta coi anh như cái lốp dự phòng."
Lời nói của La Thường như mũi kim đ.â.m thẳng vào tâm tư nhỏ nhen của Đại Diễm Linh, cô ta tức giận đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn La Thường, định bụng mở miệng mắng chửi. Nhưng lại nghe thấy La Thường lại nói: "Cô đừng vội, vừa xong phần của Trương Vượng, giờ thì đến lượt cô."
Trương Vượng bị lời nói của La Thường làm cho mặt mày xanh mét, anh ta thực sự biết mọi chuyện, nhưng vẫn không nỡ đoạn tình cảm mờ ám này.
Bây giờ bị La Thường vạch trần trước mặt bàn dân thiên hạ, anh ta xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào hố chui xuống đất.
"Đến lượt tôi ư? Cô đừng có nói bậy nói bạ!"
Đại Diễm Linh dù lờ mờ đoán được La Thường muốn nói gì, nhưng cô ta không thể nào bịt miệng La Thường lại, chỉ còn cách gượng gạo giữ vững cái vẻ vênh váo của mình.
"Sao tôi lại không biết chứ? Tôi biết xem tướng mà, chỉ cần liếc mắt một cái là đủ biết hai người các anh các chị là loại người gì rồi." La Thường nói.
"Biết tại sao suốt ngần ấy năm Trương Vượng chưa bao giờ hé răng nhắc đến chuyện cưới xin với cô không? Thực ra rất đơn giản, bởi vì nhà anh ta chê cô học vấn thấp, chẳng xứng đáng với con trai họ."
"Cô còn có một người em trai đang đi học, gánh nặng chi tiêu quá lớn. Anh ta chỉ thích hưởng thụ cái cảm giác được cô chăm bẵm, dỗ dành mà chẳng hề muốn thật lòng thật dạ với cô."
Sao Đại Diễm Linh có thể không biết tâm tư của Trương Vượng và mẹ nuôi cô ta cơ chứ? Nhưng bị người ta vạch trần trắng trợn trước mặt mọi người như vậy, cho dù là hạng mặt dày như cô ta, lúc này cũng phải vừa xấu hổ vừa tức điên.
La Thường nhìn hai người bọn họ, lạnh giọng: "Thực ra, tôi thấy hai người các anh các chị hợp nhau lắm đấy. Tốt nhất là cứ khóa chặt lấy nhau đi, đừng ra ngoài làm hại người khác nữa."
"Giờ thì hai người đi khuất mắt tôi, đừng có ở đây làm vướng víu nữa."
La Thường không muốn nhìn thấy hai kẻ này nữa, cũng chẳng thiết tha gì việc họ xuất hiện trong cuộc đời mình, liền thẳng thừng ra lệnh đuổi khách.
Trương Vượng muốn đi, nhưng Đại Diễm Linh không cam lòng, cô ta hung hăng giật phắt tay khỏi Trương Vượng, lúc quay lưng đi còn cố tình lớn tiếng chọc tức La Thường: "Cô có gì hơn người khác chứ? Trước đây Trương Vượng muốn ở bên cô, chỉ vì cô là sinh viên đại học, là bác sĩ. Nhưng bây giờ cô chẳng là cái thá gì cả, ngay cả một kẻ nghèo mạt rệp như Trương Vượng cô cũng không có cửa mà tìm được."
"Hừ, đi thì đi! Có gì mà ghê gớm chứ!"
La Thường chỉ khẽ cười lạnh, chẳng buồn bận tâm đến họ nữa. Cô có linh tính mách bảo, hai kẻ này vừa bước chân ra khỏi cửa là y như rằng sẽ cãi nhau một trận long trời lở đất. Với cái thứ tính khí hống hách của Đại Diễm Linh, sao có thể không gây chuyện cho được? Cứ đánh nhau đi, càng long trời lở đất thì càng tốt!
Cuối cùng hai người này cũng đi, căn phòng trở nên yên tĩnh. Lý Tú Mãn cẩn thận quan sát sắc mặt của La Thường, thấy cô vẫn ổn, liền dịu dàng khuyên nhủ: “Loại người như thế, sớm cắt đứt quan hệ vẫn hơn. Chẳng cần phải tức giận làm gì với bọn họ, hạng người gì chứ, thật đúng là vô liêm sỉ!”
La Thường khẽ gật đầu cảm ơn, nhưng không tiện bàn chuyện riêng tư với bệnh nhân.
Sau khi lấy thuốc, hai vị khách rời đi, La Thường ở lại phòng khám một mình. Bếp lò ở chái phòng đã được xây xong, nhưng than củi chưa được vận chuyển, vì vậy cô vẫn định dùng bánh bao và dưa muối dằn bụng tạm.