Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 78
Cập nhật lúc: 17/09/2025 04:36
“À phải rồi, chuyện nhờ người điều tra họ hàng vị bác sĩ kia là hoàn toàn có thể làm được. Lát nữa Hàn Trầm về, cô cứ bảo mẹ của đứa bé ấy, nhờ thằng bé giúp chuyển hộ tủ thuốc đến.”
“Chờ nó về, tôi sẽ nói chuyện với nó. Nhưng thằng bé này không giống chúng ta, nó không tin vào những chuyện thế này, nên có lẽ phải khéo léo thuyết phục thì may ra nó mới chịu giúp đỡ.”
Bà Uông Thúy thấy ông cụ Hàn gật đầu chấp thuận, lòng bà như trút được gánh nặng. Bà vội vàng nói: “Thế thì hay quá, cháu xin phép ở đây đợi.”
Bà Uông Thúy thật sự ở lại chờ. La Thường khám bệnh xong xuôi cho một người hàng xóm thân quen, nhưng cũng không vội vã rời đi.
Qua khung cửa sổ, La Thường liếc nhìn bà Uông một cái, sau đó ngồi xuống, tiện tay lấy sáu đồng xu đồng trong lọ bút, rải lên mặt bàn xem quẻ. Một quẻ đã thành hình.
Cô cất lại đồng xu, lấy giấy bút, yên lặng bắt đầu chép lại các bệnh án đã xử lý trong hai ngày qua.
Hàn Trầm về đến nhà vào lúc năm giờ hai mươi. Mẹ anh đã thuê một chiếc xe tải, và anh là người cầm lái.
Nghe tiếng xe nổ máy, La Thường buông bút, đứng dậy ra đón ở cửa. Cô không ngờ người lái xe lại là Hàn Trầm. Vốn định cảm ơn, nhưng Hàn Trầm vừa nhảy xuống xe, liền cùng hai người kia hì hục đẩy chiếc tủ trăm ngăn từ trên thùng xe trượt xuống, sau đó mấy người đàn ông cùng nhau khiêng tủ vào trong nhà.
Lúc bọn họ làm xong việc, La Thường đứng bên cạnh, nhiệt tình đưa nước, đưa khăn, còn liên tục hỏi có khát nước không, có nóng không.
Cô cười tươi rói, đôi mắt ánh lên vẻ lanh lợi. Hàn Trầm cúi đầu lau cổ áo, đoạn nhận lấy chén nước mát từ tay cô, ánh mắt bất chợt chạm phải ánh nhìn của cô.
Anh lắc đầu, giả vờ vô tình quay đi.
Ông cụ Hàn luôn dõi theo anh, vẻ mặt có chút suy tư. Hàn Trầm đã ở cạnh ông nội suốt những năm qua, phần nào đoán được những suy tư trong lòng ông. Bởi vậy, anh đoán chắc rằng lúc này ông cụ có chuyện quan trọng cần trao đổi với mình.
Bà Uông Thúy cũng luôn ở bên cạnh, lúc chuyển tủ bà cũng phụ giúp một tay.
Nhà bà ấy mở tiệm tạp hóa, gần như cả năm không nghỉ, nên rất ít khi ở ngoài lâu, cũng không đi nhà người khác chơi, thường là ở trong tiệm đợi khách.
Vì vậy, hành động hiện tại của bà đã được Hàn Trầm liệt vào danh sách bất thường.
Lau hết mồ hôi, anh định cầm khăn đi giặt rồi treo lên, nhưng La Thường đã nhanh tay nhận lấy giúp.
Thật hiểu chuyện... Hàn Trầm liếc nhìn bóng lưng La Thường đang quay đi.
Một mình cô mở phòng khám đông y này, không có người nhà giúp đỡ, mọi việc đều phải tự mình gánh vác, quả thực không dễ dàng gì...
Hàn Trầm vừa bước ra đến khoảng sân sau, quả nhiên, ông nội Hàn và bà Uông Thúy đã theo sát ngay phía sau.
"Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hàn Trầm nhìn đồng hồ, lúc này đã gần sáu giờ.
Ban đầu anh dự định bảy giờ sẽ về đơn vị, nhưng nếu ông nội anh thực sự có chuyện lớn, thì anh phải ở lại, về sau cũng được.
Suốt quá trình, bà Uông Thúy là người trong cuộc, biết rõ hơn, vì vậy ông nội Hàn liếc nhìn bà, ra hiệu cho Uông Thúy kể lại mọi chuyện cho Hàn Trầm nghe.
Mười mấy phút sau, Hàn Trầm nhìn về phía phòng khám, không tin nổi mà nói: "Thật sự có thể tính ra được sao?"
Ông cụ Hàn liền hỏi ngược lại: “Sao lại không được chứ? Chẳng phải Trình Nghiêm đã tìm thấy rồi đấy sao? Cháu nghĩ gia đình cậu ta làm cách nào mà tìm được? Đến công an còn bó tay, thì gia đình cậu ta có thể làm được gì?”
Hàn Trầm đã nghe bạn bè kể về việc Trình Nghiêm được tìm thấy một cách kỳ lạ. Đúng là chuyện này rất đáng ngờ, ngay cả phía đồn công an cũng không hiểu rõ, rốt cuộc gia đình lấy thông tin từ đâu?
Hàn Trầm lờ mờ cảm thấy, đằng sau mỗi chuyện kỳ lạ ắt hẳn đều có nguyên nhân. Chẳng lẽ thật sự có người có thể tính toán ra được? Mà người đó lại chính là cô La Thường?
Lúc này, anh nhớ lại suy nghĩ vừa nãy của mình. Anh còn cảm thấy La Thường không dễ dàng, nhưng nếu cô ấy thật sự có khả năng như vậy, thì suy nghĩ ban nãy của anh về cô ấy quả thực đáng để bật cười.
Với giáo dục nhiều năm của anh, thật khó để chấp nhận khả năng này.
Nhưng những chuyện xảy ra gần đây quá nhiều, lòng anh cũng bắt đầu d.a.o động.
Chuyện này, liên quan đến một đứa trẻ sơ sinh, hơn nữa một số nhân viên y tế trong một số bệnh viện thực sự có chuyện tráo đổi trẻ sơ sinh, vì vậy anh cũng không trực tiếp từ chối.
Cho nên, anh không do dự quá lâu. Sau một lúc, anh nói: "Đúng là bác sĩ đó rất đáng ngờ, gia đình nghi ngờ cũng là lẽ đương nhiên."
"Thế này nhé, bây giờ cháu sẽ đi tìm người sắp xếp, cố gắng điều tra người thân của vị bác sĩ sản khoa đó càng sớm càng tốt. Nếu người thân không có gì bất thường, bạn bè và những người liên quan khác cũng điều tra luôn thể."
Bà Uông Thúy liên tục cảm ơn: "Vậy thì tốt quá, bên này chúng tôi cũng sẽ tìm cách điều tra."
"Vâng, vậy cháu xin phép đi trước, có tin tức cháu sẽ thông báo cho mọi người." Hàn Trầm không kịp vào nhà, liền quay người bước nhanh ra cổng.
Ông cụ Hàn nói với bà Uông Thúy: "Cháu trai tôi đã đồng ý giúp đỡ, gia đình các người cũng bàn bạc đi, cũng không thể chỉ trông chờ vào người khác phải không?"
"Chắc chắn rồi, cháu về đây ạ." Bà Uông Thúy cảm ơn một lần nữa, sau đó vội vã rời khỏi nhà họ Hàn.
Hai ngày sau, La Thường không nghe thấy tin tức gì mới, đoán là chuyện gia đình bà Uông Thúy mất con vẫn đang được điều tra.
Trưa hôm đó, La Thường gặp bà Uông Thúy, bà cũng cho hay vẫn chưa có tin tức gì, gia đình vẫn đang cất công tìm hỏi khắp nơi.
Sáng sớm hôm đó, La Thường mở cửa phòng khám như thường lệ. Vừa thay áo blouse trắng xong đã có người đến. Người đến chính là ông Diêu Đức Thắng.
Ông Diêu nhìn thấy La Thường, liền cười tươi rạng rỡ chào hỏi, sau đó dẫn theo hai vị khách, một phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ, bước vào trong.