Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 80
Cập nhật lúc: 17/09/2025 04:37
Cô hài lòng híp mắt, đoạn cười nói: "Mật ong này quả là thượng hạng. Sau này tôi muốn dùng lâu dài loại mật ong rừng này. Dạo này ông vẫn còn đi bán dưa hấu không đó?"
Người nông dân đáp: "Dưa hấu thì cũng sắp hết mùa rồi, nhưng tôi vẫn còn nhiều thứ khác để bán chứ. Ở nhà còn khoai tây, cà tím, đậu đũa, đều có thể mang ra chợ bán đấy ạ."
La Thường thanh toán tiền xong xuôi, rồi hẹn với người nông dân, chừng một tháng nữa ông ta lại ghé giao mật ong.
Còn về mấy thứ trái cây, rau củ mà người nông dân biếu tặng, ban đầu La Thường định bụng sẽ trả tiền, nhưng ông ta nhất mực từ chối. Thế nên La Thường bèn lấy cho ông ta một ít thuốc mỡ trị vết thương mới chế, dặn ông mang về nhà mà dùng dần.
Đợi người nông dân khuất bóng, một người nhà bệnh nhân bèn cất lời: "Thấy nhà người này chẳng mấy khá giả, nhưng được cái thật thà chất phác."
"Đúng vậy, tôi thường thấy ông ấy ở chợ sáng, đôi khi con trai ông ấy cũng đi cùng. Nhưng gần đây tôi không thấy con trai ông ấy đâu, không biết nó đang bận gì."
Mọi người chỉ tán gẫu bâng quơ về chuyện nhà này chuyện nọ, vài câu rồi lại chuyển sang chủ đề khác.
Khoảng bốn giờ chiều, cô giáo Điền dẫn theo hai đồng nghiệp đến tìm La Thường khám bệnh. Hai người này, một nam một nữ, đều là giáo viên dạy cấp ba.
Lúc họ đến, La Thường đang khám bệnh cho người khác. Ngoài ba người họ, trong phòng chờ còn có thêm ba bệnh nhân nữa.
Thấy cảnh tượng này, cô giáo Điền không khỏi lặng lẽ ngạc nhiên.
La Thường mới khai trương chưa đầy mười ngày mà đã có nhiều bệnh nhân đến vậy. Điều này không cần nói cũng rõ, đơn giản là việc khám chữa bệnh của cô có hiệu quả tốt!
Hiệu quả chính là điều quan trọng nhất. Có hiệu quả, La Thường chẳng cần phải tốn công tốn sức quảng cáo để tìm bệnh nhân.
Với đà này, cô giáo Điền cảm thấy, có lẽ chừng một năm rưỡi nữa thôi, nếu muốn tìm La Thường khám bệnh, sẽ không còn dễ dàng như bây giờ.
Ba người nhìn nhau. Một giáo viên nữ khẽ thì thầm với cô giáo Điền: "Không phải là mới khai trương sao? Sao lại đông người đến vậy? Chẳng lẽ thuê người đóng giả bệnh nhân?"
Cô giáo Điền vội đáp: "Không đâu, tôi biết hai người trong số họ, họ không thể là người được thuê đâu."
Giáo viên nam sợ La Thường nghe thấy, "suỵt" một tiếng, ra hiệu cho hai người phụ nữ nhỏ tiếng lại.
Tai La Thường rất thính, thực ra đã nghe thấy hết. Nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cũng không để ý đến lời nói của giáo viên nữ. Người giáo viên này không quen biết cô, có chút nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.
Cô gật đầu chào cô giáo Điền, sau đó hỏi người phụ nữ trẻ đang ngồi trước mặt mình không khỏe ở đâu.
Người phụ nữ trẻ này trông chưa đến ba mươi tuổi. Qua thăm khám, La Thường phán đoán sức khỏe của cô ấy khá tốt, không giống như bị bệnh nặng.
Người phụ nữ trẻ không nói gì, vẫn im lặng. Người phụ nữ trạc sáu mươi tuổi đứng sau cô ấy dùng tay đẩy nhẹ vai cô, giọng thúc giục: "Bác sĩ hỏi con đấy, con mau nói đi."
La Thường khẽ nhíu mày, không hài lòng với thái độ của bà cụ. Bà mẹ chồng này khá dữ dằn, dẫn con dâu đến đây không biết muốn xem xét điều gì.
Người phụ nữ trẻ vẫn cúi đầu, trông rất chống đối. La Thường lạnh nhạt liếc nhìn bà cụ, không thúc giục người phụ nữ trẻ nói.
Thấy con dâu không chịu hợp tác, bà cụ liền nói với La Thường: "Bác sĩ, nó kết hôn với con trai tôi năm năm rồi mà vẫn chưa có thai. Bác sĩ xem cho nó, rốt cuộc là bệnh gì? Nếu chữa được thì chữa, nếu không thì..."
Những lời sau đó bà ta không nói hết, nhưng mọi người đều hiểu ẩn ý đằng sau. Nếu vấn đề vô sinh của con dâu không được giải quyết, bà ta có thể sẽ ép cặp vợ chồng trẻ này ly hôn.
La Thường không nói gì, đặt tay lên cổ tay người phụ nữ trẻ. Vài phút sau, cô bỏ tay xuống, trong lòng có chút kỳ lạ.
Sau đó, cô hỏi người phụ nữ trẻ: "Chị đã đi khám ở bệnh viện chưa? Bệnh viện nói sao? Có bị bệnh lý gì không?"
Cuối cùng người phụ nữ trẻ cũng lắc đầu, nói: "Đã khám rồi, bác sĩ nói sức khỏe của tôi không có vấn đề gì. Nếu vẫn chưa có thai, thì đi tìm thầy thuốc đông y xem sao."
La Thường im lặng một lúc, mơ hồ nghĩ đến điều gì đó. Cô quay đầu nhìn chồng của người phụ nữ trẻ, quan sát khuôn mặt anh ta.
Bà mẹ chồng kia vẫn đang đợi kết quả chẩn đoán, thấy cô không nói gì, liền sốt ruột: "Bác sĩ, rốt cuộc là sao? Có chữa được không?"
Những người trong phòng khám đều không hài lòng với thái độ của bà ta. Nhìn cách hành xử của bà ta, có thể thấy con dâu ở nhà không ít lần bị bà ta bắt nạt.
La Thường bỏ bút xuống, nhìn thẳng vào con trai của bà cụ, nói: "Sức khỏe của vợ anh khá tốt, không có vấn đề gì lớn. Nói chung là hoàn toàn có thể mang thai."
“Không phải, cô nói có thể mang thai… Nhưng nó đã gả đến năm năm rồi, lâu như vậy mà vẫn chưa đẻ trứng, như vậy mà không có vấn đề sao?” Bà cụ trở nên lo lắng.
Bà cụ nóng vội, nói chuyện không kiêng nể gì, thậm chí còn buột miệng nói ra những lời như “đẻ trứng”.
La Thường chỉ lặng đi.
Một ông lão đang chờ khám bên cạnh tức giận, chỉ tay vào bà cụ nói: “Này, bà nói chuyện kiểu gì vậy? Nói gì mà đẻ trứng, chẳng lẽ con gái người ta gả về nhà bà không phải người à?”
“Thế con trai bà thành cái gì, gà trống à?”
“Còn đẻ trứng? Đẻ cái rắm!”
Ông lão này có con gái, bởi vì đồng cảm nên vô cùng tức giận.
Cô giáo Điền và những người khác cũng tức giận, bởi vì họ đều có thể nhìn ra. Bà mẹ chồng này ngay ở nơi công cộng cũng có thể nói với con dâu những lời như vậy, vậy ở nhà bà ta sẽ còn nói những lời thậm tệ hơn thế nào.
Nhưng ông lão này đã thay bọn họ nói những lời họ muốn nói, với lại còn nói một cách châm biếm sâu cay như vậy, mấy người không tự chủ được mà bật cười khe khẽ.