Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 91
Cập nhật lúc: 17/09/2025 04:39
“Có phải do bị mắc mưa hôm đó nên mới nhiễm lạnh không? Có biểu hiện gì không ạ?” La Thường mở cánh cửa dẫn vào phòng thuốc, chuẩn bị lấy thuốc cho Hàn Trầm.
“Triệu chứng chẳng rõ ràng gì cho cam, lúc nãy ông gọi điện thoại cho nó, nghe giọng nói không ổn, hỏi nó mới bảo bị cảm.” Ông cụ Hàn nói.
“Ông phải mua thuốc cho nó, để nó tự mua nó sẽ không mua đâu. Thằng bé cứ hay ỷ mình khỏe mạnh, nghĩ rằng ráng chịu một chút là qua được, làm sao mà được chứ? Người như nó hiếm khi đau ốm, mà hễ đã đau là bệnh tình còn nặng hơn người thường.” Nhìn qua ông cụ còn rất lo lắng.
Bình thường, chưa gặp mặt, La Thường không tùy tiện lấy thuốc cho người khác. Nhưng ông cụ Hàn lại không hỏi rõ ràng, giờ bảo ông gọi điện thoại cho cháu trai, cũng không chắc có liên lạc được không.
La Thường suy nghĩ một lúc, kéo ngăn kéo ra, lấy một hộp thuốc trị cảm mạo phong hàn, đưa cho ông cụ Hàn, nói: “Không rõ triệu chứng của anh Hàn, cháu không thể kê đơn được. Cứ dùng hộp thuốc này trước đi. Nếu không vướng bận bệnh tật gì khác, e là sẽ chẳng sao đâu.”
Ông cụ Hàn cầm hộp thuốc, nói: “Được rồi, nếu nó vẫn không khỏe, ông sẽ bảo người đưa nó về.”
Ông cầm thuốc đi tìm người, chắc là để người ta mang thuốc đến đơn vị công tác của cháu trai mình.
Ngày hôm sau, La Thường đến phòng khám, thấy ông cụ Hàn liền hỏi thăm tình hình của Hàn Trầm. Ông cụ Hàn thở dài, nói: “Thuốc đã mang đến rồi, có chịu uống hay không thì ông cũng chẳng hay biết.”
Lúc này phòng khám bắt đầu có người đến, La Thường liền bắt đầu tiếp đón bệnh nhân.
Không lâu sau khi bắt đầu khám bệnh, có một bệnh nhân đau bụng đến, là một cậu nhóc chừng năm sáu tuổi. Người đưa tới là mẹ cậu bé, vừa bước chân vào đã vội vã thưa với bác sĩ La: “Bác sĩ La ơi, thằng bé nhà tôi đau bụng quặn thắt, chẳng hay có phải bị viêm ruột thừa không?”
La Thường bảo cậu bé nằm lên giường khám bệnh, nói với mẹ cậu bé: “Để tôi xem qua đã.”
Trong khi mọi người còn đang xì xào bàn tán, La Thường đã bước tới, đưa tay nhẹ nhàng nâng mí mắt của đứa trẻ, quan sát kỹ tròng đen. Sau đó, cô lại lật môi dưới của cậu bé, xem xét phần lợi. La Thường nhận ra rõ ràng dưới lợi và nướu của cậu bé có những đốm trắng li ti rải rác.
"Bác sĩ, cô làm gì đấy ạ..." Người mẹ của đứa trẻ hoang mang không hiểu tại sao La Thường lại xem xét những bộ phận đó, nét mặt lộ rõ sự lo lắng. Thấy vậy, La Thường trấn an: "Chị đừng quá lo, tôi đang kiểm tra thôi mà."
Những người bệnh đang chờ khám bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ, bấy giờ người mẹ mới dần lấy lại bình tĩnh. Trên đường đến đây, cô ấy đã sợ đến toát mồ hôi lạnh, bởi vì cô ấy nghe nói viêm ruột thừa có thể nguy hiểm đến tính mạng.
La Thường bảo cậu bé nằm ngửa, dùng ngón tay ấn vào huyệt Bách Trùng, rồi tiếp đến huyệt Huyết Hải trên đùi trong của đứa trẻ. Khi chạm vào, cậu bé liền kêu đau rõ rệt.
Để chắc chắn hơn, La Thường lại ấn vào vùng bụng của cậu bé, ở đó không có cảm giác đau, huyệt ruột thừa cũng không có phản ứng gì bất thường.
Cô dịu dàng hỏi cậu bé: "Cháu ơi, lúc ngủ cháu có hay bị ngứa m.ô.n.g không?"
Cậu bé nhìn mẹ, người mẹ liền sực nhớ ra, vội vàng đến nói với La Thường: "Đúng rồi, đúng rồi bác sĩ ạ, thằng bé thường xuyên gãi m.ô.n.g qua quần, tôi còn mắng nó. Bác sĩ, tại sao lại thế ạ?"
La Thường bảo cậu bé ngồi dậy, rồi quay sang nói với người mẹ: "Không phải viêm ruột thừa đâu, cháu bé bị giun sán trong bụng thôi. Chỉ cần uống thuốc tẩy giun là ổn. Phòng khám của tôi cũng có thuốc tẩy giun, hoặc dùng thuốc Ô Mai Hoàn cũng được, tùy hai mẹ con muốn chọn loại nào."
Mẹ cậu bé thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì bác sĩ cho tôi thuốc Ô Mai Hoàn nhé, cảm ơn bác sĩ nhiều, hồi nãy suýt chút nữa là tôi hồn xiêu phách lạc rồi."
La Thường đi lấy thuốc, mẹ của cậu bé tức giận quay sang mắng con trai: "Con lại đi chơi bùn đất phải không? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được động vào những thứ bẩn thỉu như thế. Bà ngoại con cũng chiều con quá, thật là."
La Thường không nói gì, nhưng một bà cụ đang ngồi chờ khám bệnh, vẻ mặt không mấy vui vẻ, liền thẳng thừng nói với người mẹ: "Nhìn cô là biết ngay chưa từng nuôi con rồi. Lúc con trai cô bước vào đây tôi đã biết nó bị giun rồi, ai nuôi con mà lại không biết chứ?"
Người mẹ nghe vậy tất nhiên là không vui, định phản bác lại, nhưng may mà có người khác đứng ra hòa giải, khiến La Thường không phải tốn công xen vào.
Sau khi khám xong vài lượt bệnh nhân khác, lúc này Kim Hạ dẫn theo hai người nữa bước vào. La Thường cười mời cô ấy ngồi xuống, khẽ liếc nhìn hai người cô ấy dẫn theo.
Kim Hạ lịch sự giới thiệu: "Bác sĩ La, đây là mẹ và em trai tôi. Em trai tôi năm nay mười hai tuổi, học lớp sáu."
"Tôi uống thuốc bác sĩ kê, bây giờ thấy đỡ nhiều rồi, bụng cũng ấm áp hơn, mấy ngày trước kỳ kinh cũng không còn gặp vấn đề gì. Hôm nay tôi muốn đến khám lại, không biết có cần kê thêm đơn thuốc nữa không ạ? Ngoài ra, gần đây em trai tôi thường xuyên đau bụng, bác sĩ khám cho nó luôn nhé."
La Thường gật đầu, nói: "Trẻ con đau bụng là chuyện thường tình, lát nữa tôi sẽ khám cho cháu."
Có hai bệnh nhân đến trước Kim Hạ, nên La Thường khám xong cho hai người đó mới bảo em trai Kim Hạ nằm xuống.
La Thường muốn khám bụng cho em trai Kim Hạ, nhưng cậu bé sợ cù lét. La Thường vừa chạm vào da cậu, cậu liền co người lại, cười khúc khích.
Kim Hạ có chút ngại ngùng, nói với em trai: "Em chịu khó một chút đi, em cứ thế này thì bác sĩ làm sao khám bệnh cho em được?"
"Em nhột, không chịu được mà." Cậu bé có làn da trắng, giống Kim Hạ, nghe được lời chị gái, cậu bé có chút ấm ức. Chuyện ngứa ngáy đâu phải muốn kiềm chế là kiềm chế được.
Mẹ Kim Hạ sợ bác sĩ La phật ý, liền nói với La Thường: "Hay là để tôi giữ chặt thằng bé lại."
La Thường cười nói: "Giữ lại cũng không hết nhột đâu, tôi nói chuyện với cậu bé trước đã."
Lúc này còn có những người khác đang chờ khám, không ai biết La Thường định dùng cách nào để khiến cậu bé thư giãn.
Bấy giờ La Thường hỏi cậu bé: "Cháu học lớp sáu rồi à? Vậy chị đố cháu một câu nhé. Bài thơ "Xa ngắm thác núi Lư", cháu có thuộc không? Ngâm cho chị nghe thử nào."
Cậu bé nghe vậy, không khỏi bĩu môi, nói: "Chuyện này quá đơn giản, cháu không thèm đọc."
Trong biểu cảm của cậu bé hiện rõ vẻ kiêu ngạo, giống như câu hỏi của La Thường đã đánh giá thấp khả năng của mình.
Mẹ Kim Hạ muốn quở trách cậu bé vài câu, nhưng La Thường lại lắc đầu, ra hiệu cho người mẹ đừng lo.