Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 144

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:26

Cô ấy cười khổ: "Dương Dương cứ khuyên tôi tìm cô mãi. Tôi nghĩ thông suốt rồi, cô nói đúng, tôi sinh ra Dương Dương là để con bé được hưởng phúc, tôi không thể lùi bước mãi được."

Cổng bệnh viện người qua kẻ lại tấp nập, không phải chỗ để nói chuyện. Thấy cô ấy thực sự muốn bàn bạc, Ôn Ninh đưa cô ấy đến một quán cà phê gần đó.

Vừa vào cửa hàng, Tiểu Ngọc đã bị những chậu hoa lớn thu hút. Cô bé chắp hai tay sau lưng, ngước đầu nhìn, đi vòng quanh chậu hoa, thỉnh thoảng còn gật gù tâm đắc.

Ôn Ninh và Bạch Tố Phương mỗi người gọi một ly cà phê rồi ngồi đối diện nhau. Bạch Tố Phương nhìn Tiểu Ngọc, như thấy lại hình ảnh con gái mình lúc nhỏ, ánh mắt đầy vẻ hoài niệm.

"Dương Dương lúc nhỏ cũng hạnh phúc như Tiểu Ngọc vậy. Khi đó bố con bé còn là một cán bộ nhỏ, chiều nào cũng tan làm sớm đưa hai mẹ con đi khắp phố phường tìm đồ ăn ngon, cuối tuần thì đi dã ngoại, đi chơi xuân. Sau đó, bố tôi qua đời..."

Ôn Ninh nhíu mày: "Bố của Dương Dương, Hoàng Chính Bình, là dựa vào bố cô để leo lên sao?"

Bạch Tố Phương cười khổ gật đầu. Ôn Ninh chán ghét nhận xét: "Đúng là loại đàn ông bám váy vợ."

Dựa vào nhà vợ để phất lên, đến khi chỗ dựa đổ rồi lại giở quẻ, đây chính là loại đàn ông mà Ôn Ninh ghét nhất. Tuy nhiên, cô cảm thấy trạng thái của Bạch Tố Phương hiện giờ rất lạ, mình không thể đưa ra chủ ý bừa bãi.

Thấy cô còn chần chừ, Bạch Tố Phương khẩn thiết hỏi: "Đồng chí Ôn, cô có cách nào để đảm bảo quyền lợi cho Dương Dương không? Tôi muốn con bé được trưởng thành khỏe mạnh, sau này có thể làm bất cứ điều gì nó muốn."

Ôn Ninh mím môi, cân nhắc mức độ rồi nhắc nhở: "Muốn bảo vệ quyền lợi cho Dương Dương thực ra rất đơn giản, có hai phương diện: thứ nhất là đừng để con bé có thêm bất kỳ anh chị em nào khác, thứ hai là hai mẹ con cô phải có đủ tiền."

Bạch Tố Phương thẫn thờ, trong đầu dường như đang đấu tranh dữ dội. Nếu đây là Lương Tuyết, Ôn Ninh chắc chắn sẽ cầm tay chỉ việc dạy cô ấy cách đối phó với Trần Minh Hoa và Hoàng Chính Bình, nhưng Bạch Tố Phương thì khác. Quan hệ chưa đủ sâu, nói nhiều quá cũng không tiện.

Ôn Ninh bế Tiểu Ngọc đứng dậy: "Đồng chí Bạch, để tôi đưa cô về nhé?"

"Không cần, không cần đâu." Bạch Tố Phương vội vàng từ chối, "Tôi tự về được. Đồng chí Ôn, cảm ơn cô, tôi sẽ suy nghĩ kỹ những lời cô nói. Sau này..." Cô ấy lại cười khổ, "Sau này Dương Dương lớn lên, tôi mong con bé có thể được như cô, xinh đẹp tự tin, có dũng khí và thủ đoạn, đừng như tôi, cả đời chỉ biết chịu khổ."

________________________________________

Sau khi Bạch Tố Phương đi khỏi, Ôn Ninh càng nghĩ càng thấy không ổn. Cô bế Tiểu Ngọc quay lại bệnh viện, lần này cô trực tiếp đi tìm bác gái của Diệp Phong là Quế Vĩnh Thụy. Bà là viện trưởng bệnh viện này.

Sau vài câu trò chuyện, Ôn Ninh nhờ bà giúp đỡ: "Người bạn này của cháu tính tình nhu nhược, gặp chuyện gì cũng chỉ biết nhẫn nhịn, cháu thực sự rất lo cho cô ấy. Mong bác giúp cháu kiểm tra một chút."

Quế Vĩnh Thụy có ấn tượng rất tốt với Ôn Ninh nên sảng khoái đồng ý ngay. Bà sai người đi tra cứu thông tin. Một lát sau, người ta mang đến một tờ kết quả kiểm tra. Bà xác nhận lại: "Bạch Tố Phương, nữ, 35 tuổi, chồng là Hoàng Chính Bình đúng không?"

Ôn Ninh gật đầu, bà liền thở dài tiếc nuối: "Ung thư phổi, kết quả ở đây cho thấy cô ấy chỉ kê một ít t.h.u.ố.c giảm đau thôi."

Ôn Ninh lặng người. Cô đoán được Bạch Tố Phương gặp chuyện, nhưng không ngờ lại là chuyện lớn đến thế. Thảo nào cô ấy một lòng muốn bảo vệ quyền lợi cho con gái, bởi vì cô ấy biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Quế Vĩnh Thụy xem tờ kết quả, thở dài: "Trẻ thế này đã ung thư phổi, lại còn giai đoạn cuối, người bạn này của cháu số khổ thật đấy."

Đúng vậy, số phận quá nghiệt ngã. Ôn Ninh hoàn hồn, cảm ơn Quế Vĩnh Thụy rồi dắt Tiểu Ngọc ra về. Tiểu Ngọc nhận ra tâm trạng mẹ không tốt, liền áp khuôn mặt nhỏ mềm mại vào mặt mẹ, sốt sắng gọi: "Mẹ ơi... vui lên nào..."

Ôn Ninh mỉm cười với con, ôm cô bé chặt hơn: "Ừ, Tiểu Ngọc vui thì mẹ cũng vui. Đi thôi, chúng ta đi tìm bà nội nào."

Ôn Ninh đưa con gái đến chỗ mẹ chồng trước, sau đó tìm cách dò hỏi địa chỉ nhà Bạch Tố Phương để nói chuyện thêm một lần nữa. Ai ngờ khi tìm đến nhà, gõ cửa mãi không thấy ai thưa.

Người phụ nữ hàng xóm đối diện nghe thấy tiếng động liền mở cửa hỏi: "Cô tìm mẹ Dương Dương à?"

"Vâng ạ." Ôn Ninh quay đầu lại, "Chị ơi, chị có biết cô ấy đi đâu không?"

Người hàng xóm tầm 40 tuổi, gương mặt hiền hậu, có vẻ là người tốt tính. Chị ta do dự một chút rồi mới nói: "Mẹ Dương Dương với chồng không biết cãi nhau chuyện gì, sau đó cô ấy thu dọn đồ đạc sang nhà em gái rồi, chắc phải mấy ngày nữa mới về. Cô ấy nhờ tôi nấu cơm tối cho Dương Dương mấy hôm, nếu cô muốn tìm thì vài ngày nữa hãy quay lại."

Ôn Ninh đành ra về. Cô nghĩ có lẽ Bạch Tố Phương đi tìm cứu viện từ phía nhà ngoại. Cũng tốt, thêm người thì thêm sức mạnh.

________________________________________

Tâm trạng nặng nề, Ôn Ninh quay lại xưởng. Vừa về đến nơi, Lưu Uy đã hầm hầm đi tới: "Chị Ninh, trên con phố có cửa hàng thời trang của mình, có một cửa hàng bấy lâu nay cứ quây kín để sửa sang. Lúc đầu em cũng chẳng để ý, ai ngờ hôm nay họ tháo vách ngăn ra, em nhìn mà choáng luôn. Phong cách trang trí của họ y hệt cửa hàng mình, cũng bán quần áo nữ, ngay cả bảng hiệu cũng cùng một kiểu. Mà chị đoán xem em thấy ai ở đó?"

Ôn Ninh chau mày, đoán thử: "Trần Minh Hoa?"

"Đúng thế!" Lưu Uy khẳng định chắc nịch, đầy vẻ tức tối. "Chính là cái bà Trần Minh Hoa âm hồn không tan đó, còn có cả em gái bà ta là Trần Minh Khiết nữa. Hai chị em họ mở cửa hàng. Em thật sự phục luôn, đây là muốn ám mình hay sao mà cứ phải bám đuôi mình để kiếm ăn thế không biết?"

Thị trường rộng lớn, họ không cấm người khác mở cửa hàng, nhưng mở ngay sát cạnh, lại còn bắt chước y hệt cách trang trí, rõ ràng là cố tình gây hấn.

Cơn giận trong lòng Ôn Ninh cũng bốc lên hừng hực. Cô sa sầm mặt mày đứng dậy: "Tôi đi xem ngay đây."

Khi đến trước cửa hàng, quả nhiên thấy cách đó 50 mét có một tiệm đang chuẩn bị khai trương. Người thì dọn dẹp vách ngăn, người treo bảng hiệu, người quét dọn, lau kính, không khí vô cùng khẩn trương.

Có lẽ bên trong bụi bặm quá nên Trần Minh Hoa đang vác bụng bầu, nhíu mày bịt mũi đi ra ngoài. Vừa ngẩng lên, bà ta liền chạm mặt Ôn Ninh. Trần Minh Hoa khựng lại vài giây, rồi đột nhiên chống tay vào eo, chậm rãi tiến lại gần, cười chào hỏi: "Ôn Ninh, chúng ta sắp thành hàng xóm rồi đấy. Người mở cửa hàng quần áo nhiều như thế, cô chắc không hẹp hòi đến mức không dung nổi chúng tôi chứ?"

Ôn Ninh nhếch mép: "Bà cũng tự biết là mình khó được người khác dung thứ à? Trần Minh Hoa, người đang làm trời đang nhìn, bà tạo nghiệp thì không sợ sau này quả báo vận vào con gái mình sao?"

Trần Minh Hoa thu lại nụ cười giả tạo, sa sầm mặt mày.

"Tôi mở cái cửa hàng thì tạo nghiệp gì chứ? Ôn Ninh, có chuyện thì nói hẳn hoi, đừng có nguyền rủa con gái tôi."

"À, thế này mà gọi là nguyền rủa sao?" Ôn Ninh tức đến phát cười. "Trần Minh Hoa, cửa hàng này bà mở thế nào? Tiền ở đâu ra? Tôi chẳng thèm quan tâm, tôi chỉ biết sự vẻ vang này của bà đều xây dựng trên nỗi đau của một người phụ nữ khác. Bà có tự thấy hổ thẹn với lương tâm không? Không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc thôi!"

Trần Minh Hoa bừng tỉnh đại ngộ, nhếch môi đầy châm chọc: "Ồ, hóa ra cô vì cái đồ hèn nhát Bạch Tố Phương kia mà đến đòi công đạo à? Ôn Ninh, cô vẫn vậy, cứ thích giả vờ chính nghĩa, làm đội trưởng đội đạo đức. Cô yêu lẽ phải như thế, đồng cảm với Bạch Tố Phương như thế, hay là cô nhường luôn người đàn ông tốt Nghiêm Cương nhà cô cho cô ta đi..."

'Chát!'

Ôn Ninh vung tay, không khách khí tát cho bà ta một cái trời giáng, khiến Trần Minh Hoa ngẩn người vì sốc.

"Cái mồm giữ cho sạch sẽ một chút! Trần Minh Hoa, chính bà lăng loàn trắc nết nên mới nghĩ ai cũng giống mình. Con gái bà có người mẹ làm tiểu tam như bà, đúng là xui xẻo tám đời!"

Trần Minh Hoa ôm lấy mặt, thẫn thờ. Đúng lúc này, Trần Minh Khiết ở trong tiệm thấy chị mình bị đ.á.n.h liền lao vọt ra, gào thét giận dữ: "Ôn Ninh! Cô dám đ.á.n.h chị tôi!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.