Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 35: Ẩn Nấp Trong Nhà Anh
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:11
Năm ngày tiếp theo, Ôn Ninh, Giả Thục Phân và Điền Tú Nga làm xong lô cổ áo giả cuối cùng.
Lưu Uy đến lấy hàng, tiện thể thanh toán tiền.
Anh ta hăm hở hỏi Ôn Ninh: “Chị Ôn, cái cổ áo giả này bán rất chạy, các chị không làm nữa, tôi tìm mấy thím làm, chị có rảnh đi xem không? Tiện thể chỉ đạo chút, hắc hắc.”
Ôn Ninh biết ngay anh ta sẽ tìm người làm, cơ hội kiếm tiền ở ngay trước mắt, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Cô suy nghĩ một chút: “Được, vừa hay tôi đi Lộc Thành có chút việc, tôi nói với mẹ tôi một tiếng, cậu chờ tôi lát.”
“Được rồi, không vội.”
Lưu Uy không biết tìm đâu ra năm cái máy may cũ, tìm năm thím gần đó, bắt đầu làm việc ngay trong kho chứa vải của anh ta.
Ôn Ninh đạp xe đạp đi theo sau Lưu Uy đến nơi, vừa thấy năm thím đang làm việc khí thế ngất trời.
Bên tay phải các cô là vô số vải đã cắt, bên tay trái là thành phẩm cổ áo giả đã làm xong.
Ôn Ninh nhặt một cái lên xem, xa xa không được tinh xảo như các cô làm. Đường may xiêu vẹo, thô ráp vô cùng, chỉ thừa cũng rất nhiều.
Cô đặt lại, nhìn sang mấy thím khác, quan sát một lúc, quay đầu nói với Lưu Uy.
“Tôi thật sự có chút ý tưởng.”
“Chị Ôn nói đi.” Lưu Uy hai mắt sáng lấp lánh, anh ta ước gì được chỉ điểm.
Ôn Ninh cười cười: “Các thím cậu tìm đều biết dùng máy may, nhưng rõ ràng, thím mặc áo vàng, thím tóc ngắn, còn có thím mặt nhọn tính cách tương đối nóng nảy, các cô ấy thích hợp cắt vải và may vải. Hai vị thím còn lại cẩn thận kiên nhẫn, tốc độ chậm hơn, có thể để họ phụ trách may cúc, lắp ráp. Cậu tách quy trình làm cổ áo giả ra giao cho người cố định làm, thành phẩm sẽ tinh xảo hơn.”
Lưu Uy gãi đầu, nhỏ giọng: “Các cô ấy tính tiền theo cái, một cái cổ áo giả tôi trả 5 hào.”
Ôn Ninh: “...” Vẫn là cậu kiếm được.
“Không sao,” Ôn Ninh tiếp tục đưa ý kiến: “Cũng có thể chia ra thành may vạt áo trước một hào, đính cúc một hào như thế.”
Lưu Uy trầm ngâm: “Vậy tôi sẽ sửa lại, cảm ơn chị.”
Anh ta đưa Ôn Ninh ra ngoài, không quên hỏi: “Chị Ôn, chị đến Lộc Thành có chuyện gì? Cần tôi giúp gì không?”
Ôn Ninh không giấu giếm: “Tôi định đến cửa hàng xem TV và máy ảnh.”
Trong tay có tiền rảnh, trong nhà cũng nên sắm thêm đồ. TV có thể giúp mẹ chồng đỡ buồn chán khi trông Tiểu Ngọc. Còn máy ảnh, thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt một cái Tiểu Ngọc đã được bốn tháng, cô muốn dùng máy ảnh ghi lại những hình ảnh trưởng thành của bọn trẻ.
“Bốp!” Lưu Uy vỗ tay một cái: “Chuyện mua đồ điện thì tìm anh Tống thôi, mẹ anh Tống là tổng giám đốc công ty bách hóa mà, đi thôi, chị Ôn, tôi đưa chị đi tìm anh ấy, ba chúng ta cùng ăn cơm trưa!”
Ôn Ninh không từ chối, quả thật thời buổi này có quen biết thì dễ làm việc. Nhưng cô không ngờ, Lưu Uy lại đưa cô đến bên ngoài một nhà máy rách nát để chờ Tống Viễn Thư. Tuy nói thời buổi này đâu đâu cũng xám xịt, nhưng nhà máy này thực sự quá tồi tàn, trên cửa xiêu vẹo treo năm chữ Xưởng Quần Áo Hồng Tinh.
“Đồng chí Tống ở bên trong à?” Ôn Ninh tò mò.
Lưu Uy gật đầu: “Đúng vậy, mấy hôm nay anh ấy bận rộn bàn bạc chuyện thu mua với ông xưởng trưởng, anh ấy muốn mua lại nhà máy may này để tự mình làm xưởng trưởng.”
Ôn Ninh hơi nhướng mày, vô cùng kinh ngạc. Thời buổi này, người dám bỏ tiền ra làm ông chủ quả thực rất có quyết đoán. Cô không ngờ, sự dũng khí của Tống Viễn Thư lại có một phần là do cô truyền cảm hứng.
Nửa giờ sau, tại một quán cơm quốc doanh. Tống Viễn Thư đứng dậy đưa đũa cho cô: “Chị Ôn làm bộ âu phục màu trắng và cổ áo giả bán chạy thế nào, tôi đều thấy rồi. Tôi cảm thấy đen, trắng, xám sẽ không thể mãi mãi là màu chủ đạo, nên tôi muốn mở một xưởng may.”
Ôn Ninh là người tái sinh, cô biết rõ sự phát triển nhanh chóng của vài thập niên sau. Cô gật đầu, khích lệ Tống Viễn Thư: “Được, anh sẽ thành công.”
Tống Viễn Thư ngồi xuống, cười mời: “Chị Ôn có hứng thú cùng làm với tôi không?” Ôn Ninh buột miệng hỏi lại: “Tôi? Tôi có thể làm gì?”
Cô chỉ là dựa vào chút kinh nghiệm đó để chiếm ưu thế, kiếm được một chút tiền. Đời trước, sau này cô kiếm tiền không phải bằng cách mở xưởng, mà là nhập hàng, mở cửa hàng quần áo, rồi tự thiết kế nhãn hiệu riêng, từng bước làm lớn... Nghĩ đến đây, Ôn Ninh tâm niệm vừa động, trở lại kiếp này, có lẽ cô có thể sớm hơn tạo dựng thương hiệu của riêng mình.
Giọng nói trầm ấm của Tống Viễn Thư vừa lúc vang lên: “Chị Ôn chỉ cần đến chỉ đạo phương hướng sản xuất quần áo cho mỗi quý, như vậy là đủ rồi.” Cô có con mắt nhìn tốt, cô khẳng định nói làm gì, cái đó liền sẽ thành công.
Ôn Ninh còn đang suy nghĩ, bên cạnh Lưu Uy đang cúi đầu ăn vài miếng cơm vội giơ tay lên: “Tôi cũng muốn tham gia, tôi muốn làm tiêu thụ, phụ trách bán hàng!”
“Dễ thôi,” Tống Viễn Thư nghiêm trang: “Chỉ cần cậu thuyết phục được chị Ôn, tôi sẽ cho cậu gia nhập.” Lưu Uy lại quay sang ba la ba la khuyên Ôn Ninh.
Ôn Ninh nghe đến đau cả đầu, cười hứa hẹn: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ, cho tôi chút thời gian.” Đâu thể dễ dàng đồng ý ngay được.
Buổi chiều, Ôn Ninh đi tham quan Xưởng Quần Áo Hồng Tinh, cô phát hiện thiết bị cũ kỹ, vải vóc lỗi thời, công nhân rời rạc.
Tống Viễn Thư quan sát biểu tình của cô: “Chuyện kinh doanh tôi sẽ quản hết, chị Ôn, chị không cần bận tâm, chị là người chỉ đạo cao nhất cho sản xuất của xưởng tôi.”
Ôn Ninh vẫn nói câu đó, về nhà suy nghĩ. Nhưng cô biết mình đã thực sự động lòng, điều còn lại chỉ đơn giản là làm thế nào để phân chia kinh doanh, lợi ích, và chứng thực vào hợp đồng.
Sau đó, Tống Viễn Thư đưa cô đến cửa hàng bách hóa, giúp cô mua được TV và máy ảnh với giá ưu đãi. Ôn Ninh thắng lợi trở về khu nhà binh.
Chiếc TV rất lớn, được cột ở yên sau xe đạp của cô, rất dễ thấy, vì vậy từ cổng khu nhà binh về đến nhà, suốt đường đi đều có người chào hỏi.
“Ồ, Tiểu Ôn, mua TV à? Điều kiện khá ghê nha.” “Mua ở cửa hàng quốc doanh à? Hàng thật hay hàng giả đấy?” “Không tệ, lát nữa tôi cũng đi sắm một cái, Nhị Mao nhà cô tối nay chắc vui lắm.”
Với những người có quan hệ tốt, Ôn Ninh phải trả lời câu hỏi của họ. Rõ ràng có người nói những lời chua chát, nhưng Ôn Ninh không để ý.
Ôn Ninh còn thấy Trần Minh Hoa xách túi, định chào hỏi. Cô làm như không nhìn thấy, chân đạp xe, phóng nhanh qua.
Dọc đường, biểu tình trên mặt Trần Minh Hoa chợt cứng lại, hai tay cô ta buông thõng bên người nắm chặt lại, trong lòng đầy rẫy sự không cam lòng.
Dựa vào cái gì? Ôn Ninh dựa vào cái gì mà coi thường cô ta?! Rõ ràng là cả nhà bọn họ hống hách dọa người, rõ ràng Giả Thục Phân và Ôn Ninh đều không bị thương, vậy mà hai người lại giả vờ yếu đuối, để Nghiêm Cương ra mặt, mạnh mẽ đưa em gái Minh Khiết của cô ta về nông thôn!
Minh Khiết về đó sẽ phải chịu bao nhiêu khổ đây! Mấy ngày nay, Trần Minh Hoa nghĩ đến em gái, buổi tối ngủ cũng không yên giấc. Cô ta vốn định chủ động hàn gắn quan hệ với Ôn Ninh, xem có thể giúp Minh Khiết trở về không, ai ngờ...
Trần Minh Hoa c.ắ.n chặt răng, đúng lúc này, Lý Thúy của Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình vội vàng đi tới đối diện. Cô ấy và Trần Minh Hoa có quan hệ không tồi, lần trước chính là cô ấy cùng Trần Minh Hoa đến nhà Ôn Ninh, muốn đưa Ôn Ninh đi triệt sản.
Lý Thúy chào hỏi một tiếng định đi, Trần Minh Hoa một phen túm chặt cô ấy: “Sao cậu lại vội thế, có chuyện gì à?”
Lý Thúy nhìn ngang nhìn dọc, hạ giọng: “Đoàn văn công có một đồng chí m.a.n.g t.h.a.i đứa thứ hai, tôi vừa đi làm công tác tư tưởng thì cô ấy liền trốn, con trai lớn của cô ấy còn đuổi chúng tôi ra ngoài. Giờ tôi tranh thủ lúc chồng cô ấy ở nhà, đi khuyên nhủ đây.”
Trần Minh Hoa cười lạnh một tiếng: “Khuyên gì mà khuyên, lần trước chuyện cậu vì Ôn Ninh không đi triệt sản mà bị xử phạt đã lan khắp nơi rồi, chẳng ai chịu nghe lời cậu, Chủ nhiệm Lý nữa. Theo tôi, cậu cứ tìm vài người nấp sẵn trong nhà cô ấy, bắt được cô ấy lôi đi bệnh viện triệt sản luôn.”
