Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 486: Trở Về Quê Cũ
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:15
Nhiều năm qua, hễ trong nhà có chuyện vui, Giả Thục Phân lại về ngõ Hải Đê tìm Vương Hồng Mai để báo tin, mục đích là để trả đũa việc Vương Hồng Mai từng nguyền rủa con cháu nhà bà không có tiền đồ.
Mọi lần đi khoe về bà đều rất hớn hở, nhưng lần này bà lại ủ rũ, thở dài thườn thượt: “Đứa cháu ngoại của bà Vương Hồng Mai dính vào cờ bạc, vay nặng lãi, bị xã hội đen đến tận nhà đòi nợ. Bà ấy tức quá đến mức bị tai biến, tôi phải vội vàng đưa bà ấy vào bệnh viện, còn gửi thêm một trăm tệ tiền thăm bệnh. Ai chà, người ta đã già rồi mà con cháu không biết điều thì cuối đời coi như bỏ đi.”
Vì cũng có hai đứa con trai phá gia chi t.ử là Nghiêm Huy và Nghiêm Thông nên bà cảm thấy đồng cảm với Vương Hồng Mai. Rõ ràng là sau này bà sẽ không tìm bà ấy để khoe khoang nữa, ngộ nhỡ khiến người ta tức c.h.ế.t thì bà không gánh nổi trách nhiệm.
Ôn Ninh và Tiểu Ngọc liền ân cần an ủi bà, sau đó dùng chuyện về quê để đ.á.n.h lạc hướng sự chú ý của bà.
Giả Thục Phân quả nhiên hưng phấn hẳn lên: "Thật sao? Phải về chứ, thế thì tốt quá, tôi phải mang ít đồ tốt cho mấy bà bạn như Lý Nhị Muội mới được, để tôi đi chuẩn bị ngay!"
Bà hào hứng bắt đầu thu dọn hành lý về quê. Nghiêm Cương biết tin cũng khẽ ho một tiếng: "Dạo này công việc không bận lắm, tôi có thể nghỉ một tuần, về cùng mọi người."
Tin này nằm ngoài dự tính của tất cả, khiến chuyến về quê càng thêm phần đáng mong đợi.
Hai ngày trước khi xuất phát, Triệu An Na mang theo đống đặc sản bà Giả chuẩn bị, lên máy bay về Cảng Thành. Tại sân bay, cô nói với Tiểu Ngọc và Giả Đình Tây ra tiễn:
"Lần này chơi vui thật đấy, nhất là màn kịch hay ở nhà chị Ngọc, xem đã đời luôn. Tháng sau em phải ra nước ngoài du học rồi, chị Ngọc, anh Đình Tây, sau này lại hẹn nhé."
"Được thôi." Tiểu Ngọc sảng khoái đồng ý. "Khi nào có kịch hay chị sẽ báo cho em."
"Ha ha, được ạ!"
Ngày cuối cùng trước khi đi, Ôn Ninh cùng Từ Giai đến gần bệnh viện để xem "náo nhiệt" từ phía Nghiêm Huy. Họ ngồi trong xe, nhìn ra phía xa, thấy Nghiêm Huy mặc bộ vest rẻ tiền, đứng dưới nắng gắt múa mép khua môi bán nệm.
"Nệm từ tính, công nghệ cao của Mỹ, có thể trị được cả ung thư! Hay là mời bác vào cửa hàng trải nghiệm miễn phí? Đại thúc, nhìn bác thế này chắc nhà có người bệnh ung thư đúng không..."
"Hàng Mỹ thật mà, nhà tôi có đứa con gái bị ung thư, nhờ dùng cái này mà khỏi đấy, tôi lừa bác làm gì. Đúng đúng, đây là địa chỉ cửa hàng chúng tôi."
Thật khó tưởng tượng, một Nghiêm Huy từng làm ông chủ thầu đất, một Nghiêm Huy chỉ biết nằm chờ sung rụng ở nhà, nay lại có thể khúm núm quỵ lụy bán hàng như vậy.
Ôn Ninh có chút khó hiểu, Từ Giai lại cười lạnh: "Muốn phát tài mà. Tên Chu Lão Tam kia bao ăn bao uống, lại vẽ ra cho hắn giấc mộng tương lai tươi sáng, hắn tưởng mình sắp hóa rồng nên phải c.ắ.n răng mà làm. Tôi cần chính là sự quyết tâm này của hắn, vì hắn sẽ sớm thất vọng thôi. Nhưng không sao, tiếp theo còn mấy 'dự án' tốt chờ hắn nữa: máy rung giảm cân thần kỳ, cờ bạc, cổ phiếu..."
"Tôi sẽ khiến hắn nợ nần chồng chất, không còn sức gánh vác, sụp đổ tuyệt vọng, rồi quay sang c.ắ.n xé nhau với Lưu Kim Lan. Chị Ôn, chị cứ yên tâm về quê, Nghiêm Huy và Lưu Kim Lan cứ để tôi lo."
Có một đồng minh như vậy, Ôn Ninh quả thực bớt lo đi rất nhiều. Cô gật đầu hỏi thăm: "Chuyện nhà cô thế nào rồi?"
Từ Giai mỉm cười: "Khá ổn ạ, tôi mang quà đến thành tâm xin lỗi mẹ chồng. Lấy chân thành đổi chân thành, bà không làm khó tôi nữa mà đã dọn về chăm cháu. Tình cảm của tôi và Diệp Thành cũng khôi phục rồi. Còn về Niệm Niệm..." Cô thoải mái cười: "Chị nói đúng, không chỉ mình tôi quan tâm con bé. Tôi nên buông tay đúng mức, bố mẹ chồng có thể nuôi dạy Diệp Thành giỏi giang như vậy, tôi nên tin tưởng họ."
Ôn Ninh nắm tay cô: "Cô nghĩ được vậy là tốt rồi, hôn nhân không chỉ có tình yêu, ai cũng có con đường riêng phải đi."
Đang nói chuyện, ngoài cửa sổ lại vang lên giọng nữ lanh lảnh quen thuộc. Là Lưu Kim Lan. Ôn Ninh và Từ Giai nhìn sang, thấy Lưu Kim Lan đang hai tay chống nạnh, hừng hực lửa giận đứng trước mặt Nghiêm Huy chỉ trích:
"...Tôi đã bảo anh đừng có bán cái này rồi mà! Toàn hàng giả lừa người thôi! Nhã Mỹ cũng là hàng Mỹ, tôi nhập bao nhiêu hàng bán mãi có kiếm được mấy đồng đâu. Nghiêm Huy, anh có thể bớt quậy phá đi, tìm một công việc t.ử tế mà làm không, để chúng ta còn tích ít tiền cho Tiện Muội..."
Nghiêm Huy mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, cuối cùng bùng nổ, hất mạnh tay Lưu Kim Lan ra: "Cô bị thần kinh à? Tôi bán nệm y tế, có giống cái thứ rác rưởi của cô đâu? Còn nữa, tích tiền cho Tiện Muội? Đầu óc cô có vấn đề à? Tráo con là cô, ngược đãi nó cũng là cô, giờ lại đòi tích tiền cho nó? Đầu nước vào thì đi mà đổ cho sạch đi..."
Lưu Kim Lan ngẩn người hai giây, gương mặt không còn trẻ trung đột nhiên trào nước mắt: "Trước đây tôi không biết nó là con ruột mình, giờ biết rồi, tôi phải đối tốt với nó chứ."
Nghiêm Huy trợn ngược mắt, chán ghét xua tay: "Tùy cô, biến đi cho khuất mắt, đừng cản đường tôi làm ăn!"
"Không được!" Lưu Kim Lan quẹt nước mắt, lại tiếp tục khuyên Nghiêm Huy đừng bán nệm nữa mà cùng cô ta kiếm tiền. Lý do rất đơn giản, cô ta nhận ra dựa vào việc "bán mình" của một phụ nữ hơn 40 tuổi thì chẳng kiếm được bao nhiêu, những gã đàn ông để mắt đến cô ta đều là hạng nghèo hèn. Vả lại, cái tiệm làm tóc trá hình của cô ta liên tục bị dẹp, cô ta kiệt sức rồi, muốn tìm Nghiêm Huy làm chỗ dựa. Nếu không, sang năm Tiện Muội ra tù, cô ta lấy gì cho nó?
Nhưng Nghiêm Huy sao có thể đồng ý? Đôi bên lời qua tiếng lại rồi lao vào đ.á.n.h nhau, khiến người đi đường đứng lại xem rất đông.
Từ Giai trầm ngâm: "Lưu Kim Lan đi tù về một chuyến, định đối tốt với Tiện Muội thật sao? Lại còn muốn tích tiền cho nó."
Ôn Ninh cười lạnh: "Cũng phải xem Tiện Muội có thèm nhận không. Tình mẹ đến muộn không phải là tình mẹ, huống hồ trước đó bà ta còn từng bán cả Tiện Muội đi."
________________________________________
Ngày hôm sau, gia đình Ôn Ninh xuất phát. Ôn Ninh và Nghiêm Cương luân phiên lái xe, ghế sau là Tiểu Ngọc, Giả Thục Phân và Giả Đình Tây – người đang cạn kiệt cảm hứng nên đi theo để tìm kiếm phong tục dân gian. Vì kỳ nghỉ của Nghiêm Cương có hạn nên hành trình không phải kiểu du sơn ngoạn thủy mà khá gấp rút.
Trưa ngày hôm sau, chiếc xe đen chạy vào thôn Vân Phong. Nhưng đập vào mắt là đầu thôn treo cờ trắng, treo đèn chiêu hồn, tiếng trống chiêng vang trời lẫn với tiếng kèn sona nức nở khóc tang. Rõ ràng là trong thôn có người mất.
Giả Thục Phân nhìn quanh, dâng lên một dự cảm không lành. Xe vừa dừng, bà giục Tiểu Ngọc xuống xe rồi tự mình lao ra hỏi một chàng trai quen mặt: "Bảy Cân, trong thôn ai mất thế?"
Bảy Cân là cháu nội trưởng thôn, bà hỏi một câu, cậu ta kinh ngạc kêu lên: "Bà Thục Phân! Ông bà nội cháu cứ nhắc bà mãi. À, là bà Lý Nhị trong thôn vừa qua đời."
Giả Thục Phân há hốc miệng, khóc không ra nước mắt: "Nhị Muội... sao bà không đợi tôi một chút..."
Nhóm bốn người Ôn Ninh nghe vậy cũng im lặng. Trên suốt đường về, bà Giả luôn nhắc đến những món đồ tốt chuẩn bị cho bà Lý Nhị: quần áo mới, mũ mới, giày mới, bánh kẹo mềm, còn cả cái loa nghe nhạc chỉ cần ấn nút là nghe được sơn ca bà ấy thích. Bà còn nhắc lại chuyện 6 năm trước bà Lý Nhị từng chua xót muốn bỏ ra mười đồng mua vải trắng may đồ khâm liệm cho mình. Ai ngờ, trời không chiều lòng người.
________________________________________
