Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 488: Bản Lĩnh Không Lớn, Chơi Bời Thì Giỏi
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:15
Sự so sánh chính là kẻ thù của hạnh phúc, điều này không ai tránh khỏi, nhất là với chị em dâu gả chung một nhà.
Mười mấy năm trước, Chu Vân Vân còn đang đắc ý. Nhị thẩm khi đó thuần túy là người đàn bà nông thôn thô kệch, quê mùa, nhút nhát, cả đời chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Còn chị dâu cả, tuy là người thành phố có học thức nhưng bố mẹ đều đã mất, không có chỗ dựa vững chắc như cô ta, chắc chắn chung sống với Giả Thục Phân phải nơm nớp lo sợ.
Vì thế, mỗi lần về quê chồng, Chu Vân Vân luôn tỏ vẻ ghét bỏ, sạch sẽ quá mức để làm nổi bật sự khác biệt và ưu việt của mình. Lúc đó Nghiêm Thông cũng rất chiều chuộng, cô ta chỉ cần dỗi một chút là hắn đã cuống cuồng đi dỗ dành.
Ai mà ngờ được ngày hôm nay. Tình cảm của cô ta và Nghiêm Thông đã rạn nứt hoàn toàn. Sau khi đã khóc, đã nháo và tuyệt vọng với hôn nhân, cô ta nhìn lại thì thấy chị dâu cả mới là người sống tốt nhất.
Gương mặt Chu Vân Vân hằn lên vẻ tang thương và lãnh đạm, rõ ràng là đã chịu quá nhiều đòn roi của cuộc đời. Cô ta cười khổ, tự oán tự ngải, nếp nhăn nơi đuôi mắt hiện rõ, khác hẳn với một Chu Vân Vân kiêu ngạo, đầy sức sống thuở ban đầu.
Ôn Ninh nhìn Nghiêm Siêu Hào đang tung tăng nhảy nhót đằng xa, buông một câu thẳng thắn: “Cô tưởng Nghiêm Thông đột nhiên mới đổ đốn ra thế à? Tưởng hắn mới bắt đầu ích kỷ và ham chơi gần đây sao?”
Chu Vân Vân ngẩn ra, móng tay chưa kịp cắt tỉa bấm sâu vào lòng bàn tay, cô ta lẩm bẩm: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Ôn Ninh nhíu mày: “Không phải. Cô đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn không biết nhìn đàn ông sao? Ngay từ đầu hắn đã mưu cầu địa vị của bố cô ở xưởng đồ hộp mới cưới cô. Giờ hắn phất lên rồi, bỏ rơi cô cũng là chuyện dễ đoán. Chưa kể, lúc cô m.a.n.g t.h.a.i hắn đã lăng nhăng bên ngoài, giờ có tiền chắc chắn sẽ càng tệ bạc hơn.”
Dừng một chút, Ôn Ninh nói trắng ra: “Cũng may cô không sinh con gái, với cái kiểu của cô thì dạy ra con gái chắc chắn mắt nhìn người cũng chẳng ra sao. Giờ cô chỉ có một con đường thôi: giữ chặt lấy tiền trong tay, nuôi lớn hai đứa con trai, rồi sống cho bản thân mình.”
Nói đi cũng phải nói lại, Nghiêm Thông chẳng ra gì nhưng hai đứa con Trí Vũ và Siêu Hào trông đều khá ổn. Ôn Ninh không muốn nói nhiều, xách túi đứng dậy định đi. Lại nghe Chu Vân Vân thầm thì một câu: “Tại sao chị có thể sống tốt đến thế chứ?”
Bước chân Ôn Ninh khựng lại, đôi mày thanh tú chau lại, cô có chút không kềm chế được cơn giận. Cô quay đầu: “Cô cũng giống Lưu Kim Lan, chỉ biết ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của tôi thôi sao? Trên cổ các người là cục đá đấy à? Tôi nói cho cô biết, Ôn Ninh tôi đi đến ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào chính mình!
Tôi mồ côi bố mẹ, nhưng tôi chăm chỉ làm lụng. Lúc tôi thức đêm vừa cõng Tiểu Ngọc vừa đạp máy may thì cô đang vui vẻ với Nghiêm Thông, còn Lưu Kim Lan đang ngược đãi Tiện Muội!
Lúc tôi thức đêm đọc sách, thiết kế váy cưới đến mức hoa mắt chóng mặt thì cô và Nghiêm Thông đang tính kế túi tiền của tôi và anh Cương, Lưu Kim Lan cũng thế!
Tâm địa các người không đặt đúng chỗ thì đừng trách người khác sống tốt hơn mình! Đã là người thì ai cũng phải chịu khổ, không chịu cái khổ của việc học hành, công việc thì phải chịu cái khổ vì đàn ông. Đúng, có những người đầu t.h.a.i tốt, chẳng cần làm gì cũng được hưởng thụ cả đời, nhưng cô, Chu Vân Vân, không có cái số đó!”
Bản thân Ôn Ninh cũng không có. Nhưng cả hai đời cô đều dựa vào nghề may mặc để nuôi sống gia đình, mua sắm điền sản, tất cả không chỉ dựa vào may mắn.
Những lời nói đanh thép khiến Chu Vân Vân sững sờ. Ôn Ninh hít sâu một hơi: “Tôi chỉ nói đến đây thôi, nể mặt hai đứa nhỏ. Cô nghĩ thông suốt được thì tốt, không thì thôi vậy.”
Nói xong, Ôn Ninh sải bước rời đi. Nghiêm Cương thấy động tĩnh liền tiến lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Ôn Ninh đã bình tĩnh lại. “Không phải anh định đi gặp bạn chiến đấu cũ sao? Đi thôi.”
“Ừ.”
Tiểu Ngọc chào tạm biệt Nghiêm Siêu Hào rồi chạy lại khoác tay mẹ, cả gia đình ba người thong thả rời đi. Chu Vân Vân nhìn theo bóng lưng họ, lòng đầy phức tạp.
“Mẹ ơi!” Nghiêm Siêu Hào lạch bạch chạy tới hỏi: “Chị Ngọc bảo cái gì chị ấy cũng biết chơi, b.ắ.n bi là giỏi nhất luôn, nhà chị ấy có nhiều bi lắm. Khi nào con được sang nhà chị ấy ở ạ?”
Chu Vân Vân nghiêng đầu, nhíu mày: “Không đi đâu hết, ở với mẹ.”
Nghiêm Siêu Hào ngẩn ra: “Nhưng bố bảo...”
“Không nghe lời bố con.” Chu Vân Vân khẽ vuốt tóc con trai. “Mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Nghiêm Thông có nhiều con, hắn không tiếc đem Siêu Hào đưa đến bên cạnh bà Giả và Nghiêm Cương để lấy lòng. Nhưng Siêu Hào là đứa con út cô ta đã liều mạng sinh ra, vì nó mà cô ta suýt nữa đã làm rạn nứt quan hệ với cha mẹ và con trai cả, cô ta nhất định phải bảo vệ nó.
Tiếp đó, nhà họ Nghiêm làm lễ tế tổ. Nghiêm Thông vẫn đang giận anh cả và mẹ ruột nên không tham gia, nhưng Chu Vân Vân đã gọi Chu Trí Vũ từ thành phố về để dẫn em trai cùng đi. Hai anh em đều tuấn tú, đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi, khiến Giả Thục Phân không khỏi cảm thán. Lũ trẻ lớn nhanh quá, còn bà thì thực sự đã già rồi. Không biết đến lúc Trí Vũ và Siêu Hào đỗ đại học, bà còn sống để thấy không.
Có câu tâm lý già đi thì cơ thể cũng lão hóa theo. Ôn Ninh nhận ra điều đó nên bảo Tiểu Ngọc đi dỗ dành bà. Tiểu Ngọc liền kéo theo Nghiêm Siêu Hào bày trò vui vẻ cho bà xem. Có những chuyện, phải là trẻ con thực thụ làm thì mới hợp.
Tiểu Ngọc quẹt mồ hôi trên trán, nhìn Nghiêm Siêu Hào đang nằm bò ra đất thổi giấy, lòng thầm bái phục. Hồi nhỏ chắc mình không nghịch ngợm đến mức này đâu nhỉ? Chắc là không đâu...
Trong lúc tế tổ còn xảy ra một chuyện nực cười. Một người đàn bà bên ngoài của Nghiêm Thông dẫn theo một bé trai tầm 6 tuổi chạy đến cầu xin Giả Thục Phân làm chủ. Cô ta khóc lóc t.h.ả.m thiết: “Bà cụ ơi, con là Lưu Tiểu Đình đây. 6 năm trước lúc mọi người về quê con vẫn còn làm thư ký cho anh Thông mà, xin bà hãy giúp con, không đúng, giúp cho Diệu Tổ với. Thằng bé vẫn chưa có tên trong gia phả, nó muốn được nhận tổ quy tông!”
Nhóm Ôn Ninh: "..." Nghiêm Thông bản lĩnh chẳng được bao nhiêu, nhưng đúng là biết hưởng thụ thật đấy!
Chu Vân Vân cùng Chu Trí Vũ mặt đỏ gay vì xấu hổ, còn Nghiêm Siêu Hào thì chẳng nghĩ ngợi nhiều, lao thẳng lên muốn đ.á.n.h nhau với con trai của Lưu Tiểu Đình.
"Đồ tồi..."
Nghiêm Cương tiến lên, một tay xách Nghiêm Siêu Hào trở về, sau đó "hữu hảo" khuyên nhủ đuổi Lưu Tiểu Đình đi, trả về cho Nghiêm Thông.
Anh lạnh lùng nói: "Mẹ tôi khó khăn lắm mới về một chuyến, nếu ông không quản nổi người của mình để bà không vui, đừng trách tôi nhờ bên Cục Công Thương đến tìm xưởng đồ hộp của ông gây rắc rối đấy."
Đụng chạm đến lợi ích bản thân, Nghiêm Thông tự nhiên không dám lơ là, quay sang mắng c.h.ử.i cô nhân tình một trận xối xả.
Chu Vân Vân và hai đứa con trai cũng nhận được sự đồng cảm từ mọi người. Cô tỏ vẻ tiều tụy, nhưng sau lưng lại âm thầm đi báo danh, quyết tâm thi lấy bằng lái xe trước đã.
Trước khi rời quê, Giả Thục Phân, Nghiêm Cương cùng Giả Đình Tây đi trang trại lợn thăm Nghiêm Nguyên Bảo.
Sau khi trải qua biến cố bị gia đình họ Cẩu gây rắc rối, lại suýt bị Tiện Muội hại c.h.ế.t, tâm tính cậu ta đã bình thản và cứng cỏi hơn nhiều. Khi ba người Giả Thục Phân đến, cậu đang cho chú Mao ăn cơm. Tay phải không thuận tiện nên cậu đã quen dùng tay trái.
Thấy mọi người tới, Nguyên Bảo giật mình suýt đ.á.n.h rơi bát cơm: "Bà nội, bác... bác cả..."
