Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 671: Anh Ấy Nuôi Dạy Em Gái Rất Tốt

Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:40

Ôn Ninh trước đây mua khá nhiều nhà tứ hợp viện giá rẻ, nhưng hoặc là đang cho thuê, hoặc để trống chưa sửa sang, khó tránh mùi ẩm mốc, không thích hợp cho Hoàng Đông Dương đang ở tháng thứ sáu t.h.a.i kỳ. Chỉ có căn Tiểu Ngọc đang ở là có người thường xuyên, dọn dẹp cũng dễ dàng.

Dưới ánh trăng, Giả Thục Phân quay đầu lại: “Vậy còn cháu? Ở chung như thế sẽ ảnh hưởng đến công việc của cháu chứ? Bà không thể để cháu chịu thiệt thòi được.”

Bà luôn mong cháu gái không bị xao nhãng chuyện học hành và công tác. Tiểu Ngọc nở nụ cười ngọt ngào: “Nội ơi, thực ra con đang muốn chuyển đến ở đối diện bệnh viện để tiết kiệm thời gian đi lại mỗi ngày. Nội yên tâm, dù không ở cùng một chỗ nhưng mọi người đều ở Kinh Thị là con thấy an tâm hơn nhiều rồi.”

Giả Thục Phân vỗ vỗ tay cô: “Vậy để hỏi ý kiến mẹ cháu xem sao, dù thế nào thì Tiểu Ngọc nhà ta lại sắp làm cô rồi.”

“Đúng thế ạ, bà lại sắp làm bà cố rồi. Đúng rồi, anh Nhị ca với chị Tiểu Dã có tin vui gì chưa ạ?”

Chân mày Giả Thục Phân nhíu lại đầy ưu lo: “Nhị ca của cháu lâu rồi không có tin tức gì, nó còn sống đã là tin vui nhất với nhà mình rồi.”

Tiểu Ngọc trấn an bà: “Vâng nội, nội cứ yên tâm đi, anh Nhị ca giỏi như thế chắc chắn không sao đâu.”

Mọi việc sau đó diễn ra rất nhanh. Sau khi biết con dâu mang song thai, Ôn Ninh dành hai tuần để xử lý xong công việc hiện tại, "bỏ mặc" chồng và con dâu thứ để lên Kinh Thị bắt đầu bận rộn. Bà bàn bạc với gia đình, mua một căn hộ chung cư mới có thang máy gần bệnh viện Dung Hợp cho Tiểu Ngọc dọn vào, sau đó dọn dẹp lại căn tứ hợp viện.

Bà cùng Giả Thục Phân đi khảo sát bí mật những người giúp việc mà đồng nghiệp Nghiêm Túc giới thiệu. Sau khi gặp mặt trò chuyện vài câu, bà bảo Nghiêm Túc cả hai đều không ổn.

“Một người không giữ vệ sinh, tay vừa chạm vào ch.ó đã định bế trẻ con. Một người thì hay đưa chuyện, cứ phàn nàn mẹ đứa trẻ bận bịu công việc không có thời gian chăm con.”

Giả Thục Phân cũng cạn lời: “Mẹ cháu về chăm con hay không liên quan gì đến bà ta chứ, bà tát thẳng mặt luôn. Lúc đó mới biết bà ta chẳng thèm nói mình là giúp việc, mà cứ xưng mình là bà nội đứa trẻ...”

Nghiêm Túc: “...” Sao lại có loại người như vậy, đúng là mở mang tầm mắt.

Cuối cùng, Ôn Ninh nhờ bạn mình là phu nhân hào môn Tiền Thụy Lệ đặt trước hai người giúp việc cao cấp trong giới, tất nhiên giá cả tăng vọt nhưng Ôn Ninh hoàn toàn lo được. Có Ôn Ninh ở đây, Nghiêm Túc cảm thán với Hoàng Đông Dương:

“Mẹ đến một cái là tim anh đang treo lơ lửng bỗng rơi cái bịch xuống bụng ngay.”

Hoàng Đông Dương bật cười: “Em nói trước để anh chuẩn bị tinh thần nhé, anh đừng có để mẹ làm hết còn anh ngồi chơi, không là em cãi lý với anh đấy.”

“Chắc chắn không đâu.” Nghiêm Túc ôm lấy cô. “Anh là bố của các con, là chồng em, anh hiểu rõ trách nhiệm của mình mà.”

“Vậy thì tốt.”

Lúc này, Nghiêm Như Ngọc đã chuyển đến ở gần bệnh viện. Hôm nay tan làm về nhà, cô thấy nhà đối diện đang chuyển đồ đạc. Nghiêm Như Ngọc không kìm được ngó vào xem thử vài cái, bỗng thấy một đôi giày da quen thuộc.

Chất liệu da thật màu nâu sẫm, những đường may thủ công hình bông lúa chạy dọc trên mặt giày, nhìn lên trên là ống quần tây phẳng phiu, ôm gọn lấy cổ chân. Tầm mắt lướt qua đôi chân dài, chiếc áo sơ mi cài khuy chỉnh tề, cuối cùng dừng lại ở gương mặt góc cạnh sắc sảo kia.

Nghiêm Như Ngọc kinh ngạc: “Anh An Đình, sao anh lại ở đây?”

Triệu An Đình khẽ nhướng mày, bước ra ngoài giải thích: “An Na ở Kinh Thị thời gian khá dài, anh không muốn mỗi lần em ấy đến đều phải ở khách sạn nên đã mua cho em ấy một căn nhà. Em ở đối diện à? Trùng hợp quá.”

Nghiêm Như Ngọc nhìn anh đầy nghi hoặc: “Cũng không đến mức trùng hợp thế chứ.”

Triệu An Đình bật cười: “Phải, bị em nhìn thấu rồi. An Na biết địa chỉ của em, vừa hay anh có việc qua đây nên em ấy nhờ anh mua luôn.”

Nghiêm Như Ngọc thở dài: “Cô ấy cứ sang ở cùng em là được rồi, mua nhà làm gì cho phí.”

“Không tiện đâu.” Triệu An Đình hỏi thẳng: “Vạn nhất em dẫn bạn trai về nhà thì sao.”

Nghiêm Như Ngọc buông tay: “Ba người lại không ngủ chung một giường.”

Triệu An Đình: “……”

Anh hiếm khi cạn lời như vậy, còn Nghiêm Như Ngọc thì cười đến híp cả mắt: “Anh An Đình, bà nội và mẹ em đang ở Kinh Thị đấy, sang ăn cơm cùng cho vui nhé?”

“Được.” Triệu An Đình đồng ý, “Để anh về lấy ít đồ.”

“Vâng.”

Triệu An Na vẫn đang ở đoàn phim nên không thể về được.

Trong sân, Hoàng Đông Dương đang ngồi lật xem sách, Nghiêm Túc bên cạnh bưng trà rót nước. Thấy Nghiêm Như Ngọc đi cùng Triệu An Đình xách theo quà cáp bước vào, Nghiêm Túc đứng dậy trước, ánh mắt lộ vẻ dò xét.

“Anh cả, chị dâu, đây là Triệu An Đình, mọi người còn nhớ chứ? Anh trai của An Na đấy, lúc đám cưới hai người anh ấy có đến dự. Mẹ ơi, bà ơi ~ anh An Đình tới rồi.”

Trong bếp, Ôn Ninh và Giả Thục Phân đều ra đón khách, khoảng sân lập tức trở nên náo nhiệt. Nghiêm Túc nháy mắt ra hiệu với Hoàng Đông Dương. Hoàng Đông Dương tranh thủ lúc vắng vẻ, nhỏ giọng hỏi Nghiêm Như Ngọc: “Bạn trai hả?”

Nghiêm Như Ngọc ngẩn người, đỡ lấy cánh tay chị dâu, bật cười: “Chị dâu, chị nghĩ đi đâu thế, là anh trai của bạn thân em thôi.”

“Ồ.” Hoàng Đông Dương đáp một tiếng, lắc đầu với Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, anh cảm thấy Triệu An Đình không có ý tốt. Đặc biệt là khi thấy Triệu An Đình nhiệt tình vào bếp giúp đỡ, rồi trên bàn ăn lại kể chuyện mình đã mua nhà đối diện Nghiêm Như Ngọc.

Khi câu chuyện hơi ngắt quãng, Nghiêm Túc thẳng thừng hỏi: “An Đình này, cậu bằng tuổi tôi nhỉ, đã có bạn gái chưa?”

Triệu An Đình buông đũa: “Vẫn chưa, công việc bận quá, lại đi công tác suốt nên không lo được.”

Nghiêm Túc tỏ vẻ suy tư: “Cậu chắc là muốn tìm người bản địa Hồng Kông nhỉ, như vậy có thể giúp ích cho sự nghiệp và củng cố hậu phương.”

“Chuyện tình cảm thì duyên phận quan trọng hơn.” Thái độ của Triệu An Đình rất ôn hòa. “Lựa chọn bạn đời mà quá đặt nặng mục đích, khi chưa hiểu rõ về nhau thì dễ thành đôi oán ngẫu lắm.”

Cũng đúng. Nghiêm Túc định nói thêm gì đó thì bị Giả Thục Phân lườm một cái.

“Đại Mao, anh sắp làm bố rồi mà sao càng ngày càng lải nhải thế hả, thật chẳng có ý tứ gì cả, mau múc cho Đông Dương bát canh đi.”

Nghiêm Túc: “……” Anh vất vả vì ai chứ? Cả nhà có mỗi mình anh là đàn ông đứng ra "canh phòng" thôi đấy.

Nói tóm lại, Nghiêm Túc vẫn đang quan sát Triệu An Đình. Đều là đàn ông với nhau, anh cứ cảm thấy mục đích của Triệu An Đình không hề thuần túy.

Sau bữa tối, Nghiêm Túc rửa bát trong bếp, Ôn Ninh đang gọt trái cây, những người còn lại ngồi trò chuyện ở phòng khách. Ôn Ninh bưng đĩa trái cây định đi ra ngoài, bỗng dừng lại trước mặt con trai lớn, nhỏ giọng dặn dò:

“Con đừng có học theo ba con, cứ thấy Tiểu Ngọc giao lưu với nam giới là lại cuống cuồng lên. Sự nghiệp của An Đình ở Hồng Kông, làm vợ cậu ấy sẽ phải chịu nhiều ràng buộc, Tiểu Ngọc tự biết rõ lòng mình, con bé muốn tỏa sáng trong ngành y.”

Nghiêm Túc "ồ" một tiếng. Sau đó lúc đi dạo, anh vẫn lầm bầm với Hoàng Đông Dương: “Giờ giao thông ngày càng thuận tiện, mở rộng sự nghiệp cũng không khó. Vạn nhất Triệu An Đình thích Tiểu Ngọc thật, rồi tìm cách ở bên nhau thì tính sao?”

Hoàng Đông Dương ôm chiếc bụng lớn, lạch bạch đi chậm rãi như chim cánh cụt: “Tính sao á? Thì kệ chứ sao. Các anh quen cậu ấy từ nhỏ, bố mẹ và bà cũng thích cậu ấy, chẳng lẽ cậu ấy là người tồi tệ sao? Một người có thể nuôi dạy em gái tốt như thế thì nhân phẩm chắc chắn đáng tin cậy.”

Nghĩ lại cũng thấy đúng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.