Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 701: Tiểu Ngọc Tốt Nghiệp
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:44
“Cái gì mà được với không được, năm ngoái em đã nói với anh chuyện này rồi, anh nói thế nào hả? Anh bảo việc anh yêu đương với Ngọc tỷ là lấy oán trả ơn chú Nghiêm dì Ôn! Giờ người ta có đôi có cặp rồi anh lại ngồi đây hối hận, đúng là như câu bà nội Thục Phân hay nói: con c.h.ế.t rồi mới đem sữa đến cho bú!”
Triệu An Đình tựa lưng vào sô pha, day day vầng trán đang đau âm ỉ.
“Năm ngoái không phải thời cơ tốt. Mọi việc kinh doanh của gia đình đều ở Hong Kong, đám người bác Ba đang âm mưu góp vốn chiếm cổ phần, trong ngoài đều loạn. Lúc đó anh theo đuổi cậu ấy thì không có thời gian cũng chẳng có tâm trí, không thể cho cậu ấy một tương lai chắc chắn được, thế mới là lấy oán trả ơn.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Năm nay anh đang mở rộng kinh doanh vào nội địa và ra nước ngoài, đợi thêm hai năm nữa, anh không quay về Hong Kong nữa cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Triệu An Đình nói xong, Triệu An Na mới biết anh đã âm thầm chuẩn bị nhiều như vậy. Im lặng hồi lâu, cô ngồi xuống lại, buồn rầu nói:
“Nhưng Ngọc tỷ đã có người mình thích rồi mà. Anh à, hay là...” Cô nắm chặt tay, “Hay là em đi phá đám họ nhé! Cướp Ngọc tỷ về làm chị dâu!”
“Không được.” Triệu An Đình ngăn cản. “Anh thấy cậu ấy rất vui vẻ, chứng tỏ cậu ấy thật lòng thích người kia. Hai đứa là bạn thân, đừng vì chuyện này mà làm quan hệ căng thẳng.”
“Thế còn anh,” Triệu An Na mím môi, “Anh định dọn việc kinh doanh về đây thật à?”
Triệu An Đình gượng cười: “Chắc là vậy.” Công ty đã lên chiến lược rồi, mạng lưới quan hệ trong nước và quốc tế đều đang vận hành, rút lui không đơn giản như thế.
Triệu An Na thở phào: “Thế thì tốt, vậy anh cứ từ từ đi, nghĩ thoáng ra. Ngọc tỷ chưa chắc đã đi đến cuối cùng với anh ta đâu, biết đâu người kế tiếp sẽ đến lượt anh, hoặc là người sau nữa.”
Triệu An Đình: “... Còn phải xếp hàng lấy số nữa cơ à?”
“Đúng thế.” Triệu An Na khẳng định như chuyện hiển nhiên. “Ngọc tỷ ưu tú như vậy, cậu ấy xứng đáng. Khoan đã, anh không cảm thấy việc cậu ấy yêu vài lần là không ưu tú đấy chứ?”
Triệu An Đình lắc đầu cười khổ: “Anh chỉ lo cậu ấy không thích anh thôi.”
Triệu An Na vỗ vai anh: “Anh à, anh phải nỗ lực lên. Chờ khi nào cậu ấy chia tay em sẽ báo cho anh, lúc đó anh cứ thế mà đến 'xòe đuôi công', tận tình phô diễn mị lực là được. Thôi, em mệt c.h.ế.t đi được, em đi rửa mặt đ.á.n.h răng đi ngủ đây.”
Cô đi về phòng được hai bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Không được, em phải gọi điện cho Ngọc tỷ, đêm nay em sang đối diện ngủ, anh kệ em nhé.”
Triệu An Đình: “... Đi đi.”
________________________________________
Lúc Triệu An Na bò lên giường, Nghiêm Như Ngọc vẫn đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại. Đợi cô gọi xong đi về, Triệu An Na liền bày ra bộ mặt hóng hớt:
“Luyến tiếc thế cơ à? Đang gọi cho anh người yêu bình tĩnh của cậu đấy à?”
Nghiêm Như Ngọc lườm cô một cái: “Không phải, là chị Nhị Nha, tớ nhờ chị ấy gửi một tin nhắn.”
“Tin gì cơ?”
Nghiêm Như Ngọc ngồi xuống giường, tiện tay cầm một quyển sách: “Là chị em nhà họ Du lần trước ấy, hôm nay bọn họ lại đến kiếm chuyện với tớ. Tuy tớ đã mắng trả ngay lúc đó, bác sĩ Đàm cũng bảo anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa, nhưng trong lòng tớ vẫn không thoải mái. Tớ nhờ chị Nhị Nha tra bí mật nhà họ, mẹ bọn họ đời tư hỗn loạn, bắt cá N tay. Tớ nhờ chị ấy đem chuyện này kể cho người đứng sau chống lưng cho ba mẹ con bọn họ.”
Mắt Triệu An Na sáng rực lên, cô bật dậy: “Hay quá! Tin này mà truyền ra, không còn ai bảo lãnh, bọn họ tự làm tự chịu thì kiểu gì cũng sống chẳng ra sao.”
Nghiêm Như Ngọc gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ lạnh lùng: “Chửi tớ độc ác, tớ mà không độc ác một phen thì chẳng phải làm bọn họ thất vọng sao.”
Triệu An Na lắc đầu: “Cậu vẫn còn nhân từ quá, lúc trước Du Đình Đình nhằm vào cậu ở bệnh viện, cậu nên ra tay nặng hơn.”
“Vì xung quanh tớ có rất nhiều nhân viên y tế thân thiện, tớ cứ ngỡ ai chọn ngành y cũng có vài phần nhân từ, sau này dùng kiến thức cứu người,” Nghiêm Như Ngọc cười khổ, “Là tớ đ.á.n.h giá họ cao quá.”
Cô lắc đầu xua tan ý nghĩ đó: “Không nói chuyện này nữa, còn cậu thì sao, với anh đạo diễn của cậu thế nào rồi?”
Triệu An Na cười hì hì: “Cứ thế thôi, đang tìm hiểu dần dần. Anh ấy bảo tớ mãi mãi là nữ chính của anh ấy.”
“Oa nha.” Nghiêm Như Ngọc huých nhẹ cô, “Mấy hôm nữa cho tớ diện kiến xem nào?”
“Được thôi,” Triệu An Na đồng ý ngay, “Tớ cũng phải xem bác sĩ Đàm của cậu nữa!”
Nghiêm Như Ngọc nhướng mày: “Chuyện nhỏ, anh ấy ở ngay tầng trên, mai là thấy ngay!”
Triệu An Na ôm cánh tay cô: “Cậu thật sự rất thích anh ấy à?”
“Hiện tại thì là vậy.” Với cô bạn thân nhất, chẳng có gì không thể nói. Nghiêm Như Ngọc ngẫm nghĩ rồi tiếp: “Ở bên anh ấy thấy rất an tâm, cậu hiểu không? Anh ấy cảm xúc ổn định, vừa là thầy vừa là bạn, anh ấy để tâm đến cả những thứ tớ vô tình nhắc tới hay vô tình nhìn thấy. Ở bên anh ấy, tớ cảm thấy mình đang tiến bộ.”
Triệu An Na thầm thắp cho anh trai mình một nén nhang trong lòng. “Nhưng mà, 'hiện tại thì là vậy' nghĩa là sao? Cậu không chắc chắn về sau này à?”
“Tất nhiên rồi,” Nghiêm Như Ngọc khẳng định. “Con người sẽ thay đổi, sự thay đổi chính là điều bất biến lớn nhất. Lúc tỏ tình anh ấy bảo sẽ giúp tớ vượt qua chính anh ấy, tớ vẫn luôn nghi ngờ câu này, vì đàn ông ai cũng có lòng tự trọng rất mạnh. Hơn nữa hôm nay tớ mới phát hiện thêm một vấn đề.”
Cô khẽ cau mày. Triệu An Na sốt ruột: “Vấn đề gì?!”
Nghiêm Như Ngọc liếc nhìn cô: “Hình như cậu không ủng hộ anh ấy làm bạn trai tớ lắm nhỉ?”
“Đâu có đâu,” Triệu An Na cười gượng. “Chỉ là muốn học hỏi thêm kinh nghiệm yêu đương từ cậu thôi, tớ còn trẻ người non dạ quá mà.”
Nghiêm Như Ngọc gật đầu: “Hình như anh ấy có tổn thương về gia đình nên đã hạ quyết tâm cả đời không sinh con.”
Triệu An Na trợn tròn mắt: “Cái... cái này là chuyện đại sự đấy! Cậu chắc chắn là muốn có con rồi đúng không!”
“Đúng thế!” Nghiêm Như Ngọc sầu não. “Ba mẹ tớ vì có tớ mà rất hạnh phúc, tớ cũng muốn được cảm nhận một loại hạnh phúc khác của nhân sinh khi có con của chính mình. Đó là trải nghiệm đời người rất đặc biệt, tớ không muốn bỏ lỡ.”
Triệu An Na thầm nghĩ: Anh trai cô chắc chắn sẽ bằng lòng sinh con, hơn nữa anh ấy nuôi cô từ nhỏ nên rất biết chăm trẻ! Nếu không phải tình thế bắt buộc, Triệu An Na thật sự muốn khen ngợi anh mình một trận! Tiếc là thời điểm chưa đúng.
Triệu An Na nghe Ngọc tỷ chốt lại ý kiến cuối cùng: “Cứ tạm thế đã, bác sĩ Đàm... mai cậu gặp sẽ biết, anh ấy thật sự rất ưu tú~ Có thể hẹn hò với người đàn ông ưu tú như vậy là điều tớ xứng đáng có được~”
“Oa nha.”
Hai chị em rúc trong chăn, buôn chuyện rả rích thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.
Tối hôm sau, Nghiêm Như Ngọc tổ chức một buổi tụ tập nhỏ, coi như giới thiệu Đàm Khinh Hạc với Triệu An Na, Lật Thu và Bạch Thúy Thúy.
Trong bữa tiệc, Đàm Khinh Hạc thể hiện rất lịch sự, trưởng thành, chín chắn và chu đáo. Anh đã tìm hiểu trước các tác phẩm của Triệu An Na, khen ngợi cô đúng chỗ khiến Anna cười tít mắt đến quên cả mình còn có một ông anh trai ruột. Lật Thu mở shop quần áo trên mạng gặp chút rắc rối, Đàm Khinh Hạc cũng đưa ra những lời khuyên chuyên nghiệp. Lật Thu ngạc nhiên nhìn Nghiêm Như Ngọc: “Dì Ôn cũng nói y hệt như vậy.” Còn về khó khăn kinh tế hay chuyện gia đình của Bạch Thúy Thúy, anh rất biết ý không bình luận nhiều.
Nhìn chung, Đàm Khinh Hạc thể hiện vô cùng xuất sắc, nếu như anh không nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp phải về bệnh viện làm phẫu thuật. Sau khi anh đi, Nghiêm Như Ngọc vẫn bình thản như thường.
Lật Thu thắc mắc: “Anh ấy bận thế cơ à? Tiểu Ngọc, sau này cậu cũng bận tối mắt, hai người định sống thế nào?”
Nghiêm Như Ngọc mỉm cười: “Tạm thời tớ chưa tính xa đến thế, cứ đi bước nào hay bước ấy thôi.”
Ngày tháng cứ thế trôi qua, niềm vui là phải tận hưởng ở hiện tại. Đông qua xuân tới, thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Tháng 7 năm 2007.
Nghiêm Như Ngọc nhận bằng Tiến sĩ, chính thức tốt nghiệp Học viện Y khoa Dung Hợp Kinh Thị. Năm đó, cô mới 24 tuổi.
