Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 99: Đại Mao Nhảy Lớp Lên Năm 4 Đọc Sách

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:20

Giả Thục Phân đưa Tiện Muội đi khám chân ba lần, ba lần đều nhận được cùng một đáp án: Đã quá muộn.

Đi ra bệnh viện, bà nhìn đứa cháu gái trong lòng dường như hiểu, lại dường như không hiểu, sâu xa thở một hơi dài.

Tiện Muội trong miệng lẩm bẩm, “Bà…”

Bàn tay nhỏ bé của con bé đưa lên sờ mặt già đầy nếp nhăn của Giả Thục Phân, như là đang an ủi bà.

Giả Thục Phân cảm thấy mình chua xót như dưa muối lâu năm, bà ôm sát cháu gái.

“Đi, bà mua cho con bánh bao lớn ăn, bánh bao nhân thịt heo.”

Bên kia.

Tiểu Ngọc cũng đang gặm bánh bao lớn.

Ôn Ninh có việc xuống xưởng, không tiện mang theo Tiểu Ngọc, liền giao con bé cho Lương Tuyết.

Lương Tuyết cần canh chừng hàng hóa, liền đi căn tin lấy một cái bánh bao lớn, đưa cho Tiểu Ngọc, bảo con bé ngồi trên ghế đẩu nhỏ, từ từ ăn.

Một người nhỏ xíu, giống như chiếc bánh bao lớn, trắng trẻo non nớt, lại ăn chiếc bánh bao lớn hơn cả mặt, đặc biệt đáng yêu.

Người đi ngang qua biết là con gái nhỏ của thiết kế sư Ôn, đều sẽ tiến lên trêu chọc một chút, còn sẽ nhét kẹo sữa thỏ trắng lớn, kẹo trái cây vào lòng con bé.

Tiểu Ngọc thu hoạch kha khá thỏa mãn gặm thức ăn.

Không lâu sau, bên ngoài dừng một chiếc Santana màu đen quen thuộc, đúng là xe của Diệp Phong, đối tượng Lương Tuyết đang theo đuổi.

Anh ta sải bước xuống xe, đóng cửa xe, liền đi thẳng đến chỗ Lương Tuyết đang cầm đơn hàng điểm hóa.

Nửa đường, lại bị hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy chân.

“Nha nha!”

Diệp Phong cúi đầu xem, nhìn thấy một bé gái mềm mại đáng yêu, giơ chiếc kẹo thỏ trắng lớn trong tay, mắt to nhìn anh.

Mắt Diệp Phong sáng lên, nhận lấy kẹo, ngồi xổm xuống, “Cho chú? Trời ơi, cháu thật xinh đẹp, cảm ơn cháu.”

Tiểu Ngọc nghiêng đầu, lắc đầu.

Diệp Phong nào hiểu ý cô bé, đang khó hiểu thì Lương Tuyết đi tới, không giận nói.

“Con bé không phải cho anh, con bé là thấy anh lạ mặt, muốn lừa anh bóc vỏ kẹo cho con bé ăn.”

Bị nói toạc, Tiểu Ngọc lanh lợi giật lại chiếc kẹo thỏ trắng lớn trong tay Diệp Phong, lộc cộc chạy về phía Lương Tuyết.

Diệp Phong đứng lên, ngượng ngùng nói, “Em thật hiểu con bé.”

Lương Tuyết buồn cười, “Đương nhiên, em là con bé…”

“Má má!” Tiểu Ngọc ôm lấy chân Lương Tuyết, kêu giòn giã, “Má má, kẹo kẹo, bảy bảy.” (ý nói "cô cô" nhưng phát âm không rõ)

Lương Tuyết khom lưng ôm lấy cô bé, ngữ khí kiên định mà từ chối, “Không ăn, ăn hỏng răng, hỏng răng biết không? Có sâu sâu, đến lúc đó mọi người đều muốn cười con…”

Tiểu Ngọc hiển nhiên không nghe hiểu, bĩu môi nhỏ, rất thương tâm.

Đồng thời thương tâm còn có Diệp Phong.

Anh ta chịu đả kích lớn, không dám tin, “Con bé, là con của em?”

Lương Tuyết sững sờ, nhìn xem Tiểu Ngọc trong lòng, lại nghe thấy Diệp Phong hỏi.

“Đây là lý do anh theo đuổi em, em sống c.h.ế.t không chấp nhận anh sao? Vì sao không nói sớm cho anh biết? Người đàn ông kia là ai? Vì sao lại bỏ lại đứa con cho em?”

Lương Tuyết: “…” Anh tưởng tượng cũng thật toàn diện.

Cô do dự không biết có nên giải thích không, lại suy nghĩ, có nên nhân cơ hội này, thoát khỏi Diệp Phong không?

Lương Tuyết rối rắm và chần chờ, làm Diệp Phong tưởng anh ta nói đúng.

Anh ta cảm xúc phức tạp, há miệng, lại bất đắc dĩ ngậm lại.

“Tôi, tôi, tôi về trước.” Diệp Phong nói ra những lời này, xoay người rời đi.

Lương Tuyết theo bản năng bước về phía trước hai bước, lại bị người gọi lại, “Trợ lý Lương, hóa đơn đúng không?”

Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Phong đã kéo cửa xe ra, ngồi vào, lái xe đi.

“Ô ô…” Tiểu Ngọc trong lòng còn đang vui vẻ bắt chước tiếng khởi động xe Santana.

Lương Tuyết lộ ra một nụ cười khổ, đặt Tiểu Ngọc ở trên ghế đẩu nhỏ, quay người lại, xử lý công việc.

“Đến đây, tôi xem.”

Chờ Ôn Ninh bận rộn xong, đầu tiên là phát hiện cảm xúc Lương Tuyết không đúng lắm.

Lương Tuyết không chịu nói, Tiểu Ngọc nói không rõ, chỉ biết lẩm bẩm phát âm mới học được của mình, “Ô ô…”

Ôn Ninh:?

Gặp phải rất nhiều ch.ó khóc sao mà "ô ô ô".

Chờ cô về đến nhà, lại phát hiện Giả Thục Phân hứng thú không cao.

Bà quả thật không giấu giếm, “Bác sĩ nói chân Tiện Muội không chữa được, ai, tôi thấy tội nghiệp quá.”

Cái này, Ôn Ninh cũng không có cách nào, đã là chuyện đã định, cô cũng không phải bác sĩ.

Bất quá Giả Thục Phân cũng không muốn bỏ cuộc như vậy, khoảng thời gian tiếp theo, bà thường xuyên tìm t.h.u.ố.c dân gian cho Tiện Muội, mát xa, châm cứu, uống thuốc, bôi rượu.

Việc làm bà dừng lại, là Lưu Kim Lan biết được chuyện này sau, trong lòng như lâm đại địch.

Chân Tiện Muội thật làm mẹ chồng trị khỏi sao được?

Tiện Muội phải vĩnh viễn què chân, sau này lớn lên mới có thể làm mất mặt Ôn Ninh và Nghiêm Cương a!

Lưu Kim Lan mặt ngoài tìm một cái cớ dễ nghe.

“Mẹ, con gần đây bày quán không bận rộn như vậy, Nguyên Bảo cũng đi học, con có thể mang Tiện Muội, con liền mang về, mẹ nhẹ nhàng một chút, chăm sóc tốt Tiểu Ngọc nha.”

Cô ta không ngừng nghỉ muốn đưa Tiện Muội đi.

Tiện Muội là bé con, nhưng không ngốc, con bé hiểu hết, biết đi theo Lưu Kim Lan cuộc sống sẽ không tốt, vì vậy gào khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Giả Thục Phân và Ôn Ninh.

Giả Thục Phân sốt ruột, “Tôi có thể một mình trông hai đứa, cô bận thì đi đi, đừng làm khổ con bé.”

Lưu Kim Lan trong lòng cảnh giác, ngữ khí càng kiên định.

“Không được, nó ở chỗ các người sẽ bị các người chiều hư, nó chỉ là một cái tiện mệnh, tôi phải làm nó nhận rõ chính mình, đi đây.”

Cô ta đi dứt khoát không quay đầu lại, Giả Thục Phân không đuổi theo, đập mạnh đùi.

“Tức c.h.ế.t tôi, cái Lưu Kim Lan này, chỉ biết nói Tiện Muội mệnh tiện, đúng, Tiện Muội chính là mệnh quá tiện, mới đầu t.h.a.i thành con gái cô ta! Không được, tôi phải đi gọi điện thoại cho Nghiêm Huy, bắt nó quản cái cô vợ độc ác của nó!”

Giả Thục Phân lại vội vàng đi ra ngoài.

Ôn Ninh ôm Tiểu Ngọc bị dọa sợ, vừa vỗ lưng con, vừa hoảng hốt.

Gọi điện thoại cho Nghiêm Huy căn bản vô dụng a.

Lưu Kim Lan mỗi lần đối xử tệ với Tiện Muội hơn, Ôn Ninh liền suy nghĩ Lưu Kim Lan rốt cuộc hận cô bao nhiêu.

Cũng suy nghĩ, Lưu Kim Lan biết chân tướng, sẽ hối hận bao nhiêu.

Ôn Ninh kéo môi, lộ ra nụ cười lạnh, cô bế Tiểu Ngọc, “Đi, chúng ta đi đón các anh trai tan học.”

Đại Mao Nhị Mao thi xong, Đại Mao trước sau như một bình tĩnh, Nhị Mao lại ngoài dự đoán tin tưởng tràn đầy.

Cậu bé vỗ ngực, thề thốt đảm bảo.

“Mẹ, con lần này thi rất tốt, những câu con biết làm con đều làm, những câu không biết làm con đều chép xuống hết.”

Ôn Ninh nhíu mày, “Chép từ đâu? Con chạy đến văn phòng nhìn lén bài thi?”

Nhị Mao phủ nhận, “Không có!”

Cậu bé lớn tiếng nói ra bí mật, “Mẹ, anh cả đoán đề, làm một bộ bài thi, sau đó phải tốn ba đồng tiền mới được chép bài thi và đáp án, anh ấy là anh ruột con ai, anh ấy thế mà cũng thu con ba đồng!”

Mũi tên lập tức chỉ thẳng vào Đại Mao.

Đại Mao không chuẩn bị trước, cậu bé trừng Nhị Mao một cái, ngữ khí bình đạm uy hiếp, “Mày giỏi lắm, sau này không bao giờ bán cho mày nữa.”

Nhị Mao lè lưỡi, cảm thấy không sao.

Anh cả muốn bán cho các bạn học khác, cậu có thể bỏ một đồng tiền, từ các bạn học khác chép một bản.

Bất quá, cậu cũng không nghĩ, chuyện đã đến tai Ôn Ninh, liền định trước không thành công.

Dưới sự nhìn chằm chằm của Ôn Ninh, Đại Mao lựa chọn dùng vấn đề lớn để dời đi sự chú ý.

Cậu bé cực lực chân thành nói, “Mẹ, con muốn nhảy lên lớp 4 đọc sách.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.